Ba tháng trước, núi Viêm Long, Bắc Vực.
Lạc Ân như thường lệ, đi lên núi hái trà.
Đứng trên sườn núi phủ màu của lá trà xanh biếc, nàng khẽ ngẩng đầu lên, để lộ ra vùng cổ thon dài, trắng trẻo.
Nhìn về phía bầu trời xa xăm, môi mỏng khẽ thì thầm: “Sư phụ…”
Đôi mắt lướt qua một tia nhu tình, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại trở về lạnh nhạt cùng thờ ơ.
Đôi tay tinh xảo, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng ngắt những búp trè còn ngậm sương sớm.
Bầu trời lúc rạng đông, thiếu nữ một thân lục bào phiêu dật thong dong hái trà.
Cảnh và người khi kết hợp lại tuyệt mỹ đến nao lòng.
Trong rừng trúc yên tĩnh, thỉnh thoảng có cơn gió thoảng qua làm lá cây bay múa, hát tiếng ‘xào xạc’.
Lạc Ân như mọi ngày, bước chân uyển chuyển, giẫm lên lá cây rụng, đi về phía trúc viện thấp thoáng xa xăm.
Vừa tới cửa viện, chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng: “Về rồi đấy à?”
Lạc Ân gật đầu: “Sư thúc.”
Người được gọi là sư thúc khẽ rùng mình, oán thán: “Đừng gọi ta như thế chứ! Ta đây mới tứ tuần, ngươi gọi thế, lỡ như có người hiểu lầm ta già, chê bai ta, ta không lập được gia thất thì ngươi tính thế nào? Hả???”.
Ta quá khổ! Huhuhu
Lạc Ân giống như đã quen, thư thả nói: “Người là sư huynh của sư phụ con.”
Lúc này người mặc hồng y mới quay đầu lại, để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, góc cạnh, bây giờ tràn đầy ai oán.
Không phải hắn tự nói mình tứ tuần thì nhìn dung nhan này, người ta còn tưởng hắn chỉ hai mươi.
Cố Lê bĩu môi: “ Hừ! Cái tên khốn kiếp đó! Làm sư phụ không ra sư phụ, thu nhận đồ đệ, dạy ba cái trò trẻ trâu được vài năm thì mất tích.
Còn không phải ta chỉ dạy ngươi đến giờ sao!!!”.
Đúng là tên khốn, xem xem khi thấy đồ đệ mà ngươi ruồng bỏ trách nhiệm đứng trước mặt ngươi thì ngươi sẽ thế nào.
Hừ!!!
Ánh sáng trong mắt khẽ lóe lên, Cố Lê cười hề hề nói: “À ừm sư điệt nè! Ngươi có muốn đi tìm tên khố…sư phụ của ngươi không? Thật ra ta mới vừa biết tung tích hắn không lâu.” Hehe ta quá thông minh!!!
Lạc Ân đang chuẩn bị phơi trà thì khựng lại, quay phắt lại lắp bắp hỏi: “Người…biết sư phụ ở đâu?”.
Thật sao…
Cô Lê nhìn phản ứng của nàng thì khe khẽ thở dài: “ Ừ… hắn đang ở Phượng Nghịch Dạ Nguyệt.”
Lạc Ân rung lên: “Sao sư phụ lại ở đó?”.
Ngước mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt hơi trầm xuống: “Người làm sao biết được chuyện này?”
Cố Lê nuốt một ngụm nước bọt, ho khan: “Thật ra thì tháng trước, ta lén...lén ngươi đi xuống núi mua rượu, vô…vô tình nghe được mọi người bàn luận về cuộc tranh ngôi Vương sắp tới ở Phượng Nghịch Dạ Nguyệt, lại nghe bọn họ nói về Vương ở đó…”.
Tiểu sư điệt sao lại đáng sợ như vậy chứ!!!
Lạc Ân nghe hắn lại lén mua rượu uống thì hơi nhíu mày, sau đó thấy hắn dừng lại thì nói: “Sư thúc, người tiếp tục".
Bỏ qua cho sư thúc lần này vậy.
Cố Lê thở phào, rốt cuộc thì ai mới là sư thúc!!!: “À…ta nghe họ nói Vương hiện nay đang cai quản Phượng Nghịch Dạ Nguyệt mười năm trước chỉ vừa mới 17 tuổi đã một mình từ nơi khác tới tranh tài rồi xuất sắc chiến thắng.
Không phải mười năm trước, sư phụ ngươi cũng 17 tuổi vừa hay mất tích sao?”
“Nhưng mười năm trước, người 17 tuổi không chỉ riêng một mình sư phụ.”
Cố Lê thấy sư điệt mở giọng nghi ngờ liền gấp gáp nói tiếp: “Không phải! Điều quan trọng là trong lúc tham gia vòng kiếm thuật, y đã dùng một cây kiếm toàn thân màu xanh ngọc bích, chuôi kiếm như băng.
Không phải Tuyệt Phá kiếm thì là