Hắn trăm cay ngàn đắng, tốn không biết bao nhiêu thời gian.
Nhưng giờ đây hắn nhìn thấy cái gì? Đây không phải là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt sao? Hahahaha!!! Hắn cười đến khỏe miệng cứng ngắc, nước mắt chảy dài.
Trước đây, khi mới phát hiện ra manh mối, hắn vui vẻ làm sao, vui vẻ vì cuối cùng cũng đến gần hơn với tung tích kẻ đáng chết đó, cũng vui vẻ vì tạm thời không cần ở gần thiếu nữ làm hắn buồn phiền ấy nữa.
Giờ thì hay rồi, hắn vui vẻ không nổi nữa.
Vì tên sát nhân khiến hắn căm ghét đến tận xương tủy ấy, lại là cha của đồ đệ hắn!
Cố Mạc Phong cười nhạo khối thân thể này, cũng cười nhạo chính hắn.
Ở cạnh lâu như vậy, còn đem cả tâm trao cho người kia, đổi lại nhận được kết quả đắng cay này.
Hắn phải làm sao? Rốt cuộc hắn phải làm thế nào đây? Còn thiếu nữ kia nữa, hắn phải làm sao với nàng đây...
Cố gia ở thế giới hiện đại
Lúc Cố Mạc Phong tỉnh dậy, không biết làm sao trên mặt toàn là nước mắt.
Hắn vô cùng bất ngờ, hắn cũng có lúc khóc nhiều đến như vậy sao? Cố Mạc Phong biết mình đã mơ, nhưng cố tình, mơ cái gì thì hắn lại không nhớ rõ.
Nhưng hắn biết, nhất định hắn đã trải qua điều cực kì đau khổ trong giấc mơ kia.
Vì đến nay, nơi lồ ng ngực hắn vẫn còn đau đớn như bị xé ra tới nơi đây này!
Cố Mạc Phong cố gắng hồi tưởng lại những chi tiết trong giấc mơ, nhưng không nhớ được gì cả, ngược lại, đầu lại đau như muốn nứt ra.
Hắn không nghĩ nữa, qua rồi thì cho nó qua vậy.
Hôm nay, hắn còn phải đến trường để gặp Ân Ân của hắn!!! Vừa nghĩ tới Lạc Ân, hắn nhanh chóng lấy lại sức sống, cả người bừng sáng đi chuẩn bị rồi đến trường.
Sáng hôm đó, Cố Mạc Phong thành công thu hút sự chú ý của học sinh trong trường.
Lần này không phải vì hắn đẹp trai, hay là vì những trò phá phách của hắn, mà là nụ cười tươi rói trên môi của hắn!!!
Quần chúng: Quả thật, sống lâu mới có thể thấy được những thứ mới lạ trước nay chưa từng có mà!
Nữ sinh ngày hôm qua đã lòng đầy chua xót khi phát hiện ra người họ nhớ thương có đối tượng, nay nhìn thấy nụ cười đó của hắn, lòng càng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Đặc biệt là Kiều Kiều, từ sớm đã đứng ở gần cổng trường đợi hắn để có thể vào cùng.
Cô ta quả thật may mắn, mới sáng ngày ra đã có thể nhìn thấy được nụ cười hiếm gặp của người kia, nhưng biết được nụ cười đó là vì ai, lòng cô ta lạnh ngắt.
Xong rồi, lần này xong thật rồi! Trước kia không phải không có người có tin đồn với Cố Mạc Phong, nhưng Cố Mạc Phong cũng không để tin đồn đó tồn tại lâu, đã lên tiếng xác nhận không phải rồi.
Cô ta cứ ngỡ, hắn đối với ai cũng lạnh nhạt như vậy.
Đột nhiên, bây giờ biết được hắn cũng sẽ dành hết mọi điều tốt đẹp cho người hắn thích, cô ta không cam