Từ ngày Cố Nhạc bị thương, hắn càng bám Lạc Ân nhiều hơn.
Tuy rằng Cố Mạc Phong đã cực kì đề cao cảnh giác nhưng tên này rất ranh ma, hắn luôn có thể bất ngờ đến tìm Lạc Ân, không vì vết thương thì cũng vì hỏi nàng những chuyện trên núi.
Cố Mạc Phong cũng không thể ngày đêm đứng trước cửa phòng đồ đệ mình để canh chừng được.
Đôi khi hắn nghĩ, nếu như nàng là của hắn, chắc chắn hắn sẽ không cần phải ngày đêm lo lắng như thế này, chỉ cần đem nàng giấu ở sau lưng hắn là được rồi.
Nhưng chung quy, hắn vẫn chưa thể làm được.
Thù nhà còn chưa trả, thực lực cũng chưa thật sự mạnh.
Hắn lấy gì đảm bảo một đời cho nàng, để nàng đi theo hắn để gặp nguy hiểm sao?
Vậy nên Cố Mạc Phong chỉ có thể kiềm chế lại tình cảm của mình.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn sẽ để yên để kẻ khác chạy nhảy trước mặt nàng!
Cố Mạc Phong vừa suy nghĩ, vừa bước từng bước đến phòng khách.
Đã đến giờ cơm tối rồi.
Dù có ghét nhau như thế nào thì tất cả đều cùng ngồi một bàn ăn mà dùng bữa.
Lúc hắn đến, ba người kia đều đã tới trước, bây giờ họ đang vừa nói vừa cười, tưng bưng vui vẻ làm sao.
Nếu Lạc Ân biết được suy nghĩ bây giờ của Cố Mạc Phong, chắc nàng sẽ vì tức giận mà thổ huyết mất!
Từ khi Cố Nhạc bị thương, hắn trở nên rất phiền phức.
Hắn tới tìm nàng vì vết thương thì thôi đi, nhưng ngay đến cả những chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi cũng đến làm phiền nàng cho được.
Chẳng hạn như buổi sáng nào đó:
“Lạc Ân cô nương, ta vừa thấy được một con heo rừng ủi qua, nhưng lại không biết bắt nó như thế nào, cô nương có thể cùng ta đi bắt nó được không?”
“Cố công tử đang bị thương, vẫn là không nên đi thì hơn.
Trong phòng bếp còn khá nhiều lương thực.”
“Đúng rồi… ta bị thương nên không thể làm được cái gì, chỉ là lần đầu được tận mắt nhìn thấy heo rừng nên mới như vậy… Không thì ta đi tìm Cố Mạc Phong? Huynh ấy chắc sẽ đồng ý với ta thôi!”
“…”
“Được rồi, Cố công tử theo ta.”
——
Chẳng hạn như tối nào đó:
”Lạc Ân cô nương! Ta nghe nói buổi tối ở trên núi có rất nhiều đom đóm.
Ta chưa từng bắt gặp cảnh đó bao giờ.
Cô nương ở đây đã lâu, hẳn sẽ biết vị trí đúng không?”
“Biết.”
“Vậy tốt quá! Cô nương dẫn ta đi được không?”
“Kh…”
“Ân Ân, Cố Nhạc là khách, con dẫn hắn đi đi, nghe lời sư thúc.”
“…”
“Vâng.”
——
Lạc Ân nghĩ lại những ngày bị đày đoạ vừa qua, lại nghĩ đến gần đây sư phụ càng ngày càng không vừa mắt nàng, đến cả cơm cũng không buồn động đũa nữa.
Nàng ngồi cùng hai người kia, nhìn như đang chăm chú nghe họ nói chuyện nhưng thực chất là đang thất thần.
Mãi cho đến khi một giọng nói bất ngờ cất lên: “Để mọi người đợi lâu rồi, ta vừa rồi bận chút việc.”
Cố Lê thấy người tới, đôi mắt lập tức phát sáng, đến Lạc Ân còn không nhịn được che mắt vì qua chói.
“Sư đệ!!! Ngươi chậm quá! Mau tới bàn đi! Bữa ăn hôm nay đều cho Ân Ân và Cố Nhạc chuẩn bị đó!”.
Lo mà ăn hết bữa ăn này nhé sư đệ yêu