Lạc Ân đưa môi mình, phủ lên đôi môi mỏng của Cố Mạc Phong, sau đó, nhớ lại cách hắn hôn nàng ở hiện thực mà làm theo.
Dùng môi mình hút lấy môi đối phương, lại dùng lưỡi chậm rãi li3m láp.
Lạc Ân trước nay luôn bị động, đây là lần đầu tiên nàng chủ động làm vậy, chung quy vẫn có chút xấu hổ.
Vậy nên, nàng chỉ dừng lại ở bên ngoài, dùng môi mình cọ xát môi đối phương rồi thôi.
Lạc Ân dừng lại, từ từ buông hai tay đang ôm cổ đối phương ra, lùi lại một bước, ngước mắt lên nhìn.
Nàng...!nàng đã làm đến mức như vậy rồi, sư phụ..
sư phụ liệu có nhận ra được tâm ý của nàng chưa nhỉ?
Cố Mạc Phong thật sự đứng hình, đến cả chớp mắt cũng không, cả người đông cứng, hoàn toàn giống như một bức tượng kiên cố.
Nàng nhìn sư phụ, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Bầu không khí chìm vào yên lặng xấu hổ.
Thật lâu sau, lâu đến mức màu đỏ trên nước da trắng nõn của nàng đã rút đi, trái tim đã lạnh một nữa, Cố Mạc Phong mới phản ứng lại.
Giọng hắn khàn khàn: "Lạc Ân...!con vừa làm cái gì?
Hắn không chắc chắn những điều vừa rồi là sự thật, có khi nào đó chỉ là ảo tưởng do hắn tưởng tượng ra không? Hắn không biết phải làm gì ngoài việc hỏi một câu như vậy.
Nàng thấy hắn cuối cùng cũng lên tiếng, trái tim vốn đang có xu hướng đập chậm lại lập tức gia tốc.
Thình thịch, thình thịch.
Trong tiếng tim đập vang dội như vậy, Lạc Ân đã dùng hết sự dũng cảm đời này của mình, ngỏ lời với người nàng mong nhớ ngày đêm: "Sư phụ...!con...! con...!yêu người!!!"
Lạc Ân thở ra một hơi.
Cuối cùng, cuối cùng nàng cũng nói ra được với người rồi!
Ngay khi vừa dứt lời, nàng liền nhanh chóng cúi đầu xuống.
Dũng cảm nói ra là một chuyện, nhưng dũng cảm để chấp nhận câu trả lời của sư phụ thì nàng không chắc là mình có.
Cố Mạc Phong lại chìm vào im lặng một lần nữa.
Bên tai Lạc Ân là tiếng chim hót, tiếng nước chảy, tiếng cây cỏ vì gió mà xôn xao và cả tiếng hít thở ngày càng dồn dập của sư phụ.
Nàng không ngước mắt lên, trong đầu đang tưởng tượng đến cảnh tượng sư phụ tức giận đến thở hổn hển, sau đó...!sau đó ghét bỏ nàng, không chú ý đến nàng nữa.
Ngay tại lúc nàng sắp không nhịn được mà đỏ mắt thì bỗng vòng eo bị một bàn tay rắn chắc ôm gọn.
Lạc Ân bị Cố Mạc Phong ôm vào lòng, chặt cứng.
Hắn như muốn bóp nát xương cốt của nàng, ôm nàng càng ngày càng chặt.
Sau đó...!sau đó ở bên tai nàng nói một câu: "Ta đếm từ một đến năm, nàng không phản ứng gì thì sau này có hối hận cũng vô dụng."
Hắn cũng không đợi nàng đáp ứng đã bắt đầu đếm: "Một, hai, ba, bốn..."
Lạc Ân cảm thấy lời thoại và cảnh tượng này rất quen thuộc, phải rồi, không phải tối ngày hôm đó, hắn cũng nói những lời tương