Dưới ánh trăng thơ mộng, không khí yên bình, nên thơ.
Hai sư đồ đã mười năm không gặp đang đứng đối diện với đối phương, trao cho nhau ánh mắt ‘đắm đuối nhất’.
Họ tập trung nhìn từng hành động, cử chỉ, thần sắc của đối phương.
Ánh mắt tỏa sáng, nụ cười ‘ôn nhu’.
Cả hai cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Xem bộ là đang đọ mắt.
“Ân Ân \~ Ta là sư phụ con, ta nhường con.
Tới đi!”
Nam nhân dung mạo tà diễm khẽ câu khóe môi, ánh mắt khiêu khích nhưng nơi đáy mắt không dấu được sư nhu hòa.
Hắn đứng đó, bóng lưng mạnh mẽ, thẳng tắp, ngạo nghễ chúng sinh, khiến người phải ngước nhìn.
“Không sư phụ! Sư thúc đã dạy con phải biết ‘Kính lão đắc thọ’*.
Vẫn nên là sư phụ tới trước đi.”
(* Kính trọng người già thì sẽ sống lâu.)
Thiếu nữ cười cười, gương mặt tinh xảo, ánh mắt cong cong, dáng người thon thả, nhỏ bé nhưng không giấu nổi khí chất cao lãnh, kiêu ngạo của nàng.
Sư phụ Cố đang cười thì cứng nhắc lại, đen mặt, khóe miệng run rẩy:
“Ta?”
Hắn chỉ vào chính mình, biểu cảm trên mặt như không thể tin được.
“Già?”
Lạc Ân không thèm quan tâm sự hắn ủy khuất, gật đầu thừa nhận:
“Đúng vậy! Người đã già rồi!”
Sau đó tự động bổ sung thêm trong lòng: Không sai, ai bảo tự nhận mình là sư phụ của đại lão chứ, già là đáng!
Sư phụ Cố bị đã kích nghiêm trọng.
Hắn đây mới chỉ 27 tuổi, đang độ tuổi đào hoa được không? Thế quái nào lại trở thành ‘già’? Mà… khoan đã, hình như… hắn và nàng cùng tuổi? Cùng tuổi được không? Nàng tự chê mình già?
Nghĩ tới đây, Sư phụ (già) Cố không nhịn được cười phá lên, cười đến nước mắt sắp tràn ra ngoài.
Vừa cười vừa nói không ra hơi:
“Ân…Ân à \~ Kh… không phải c… con cũng bằng tuổi ta sao? Chậc… chậc, thế ch…chúng ta đều… gi… già rồi à?”
Đưa ánh mắt nhìn một ngời dở hơi nhìn Cố Mạc Phong.
Ánh mắt lướt qua tia vui vẻ, sau đó ra vẻ nghiêm túc, nói vớ vẩn với vị sư phụ cùng tuổi này:
“Con coi người là sư phụ, người coi con là đồ đệ.
Bối phận rõ ràng lớn hơn con.
Với lại, người quá cao, mười năm trước đã trưởng thành trước tuổi rồi.
Nhìn chung thì ở khía cạnh nào, người cũng ‘già’ hơn con cả!”
Nu cười tắt ngúm, hắn giản lược tới mức chỉ nghe được ba chữ “là sư phụ”.
Đúng… hắn là sư phụ của nàng, không phải là ái nhân.
Nàng coi hắn là trưởng bối.
Hắn là trưởng bối.
Trưởng bối.
Thấy người kia nháy mắt thay đổi vẻ mặt từ vui sướng sang mất mát rồi tự giễu.
Lạc Ân trong lòng trợn tròn mắt: Không phải chứ! Bị chê già thôi mà? Buồn ghê vậy? Được rồi không trêu chọc người nữa là được mà.
Lạc Ân vẻ ngoài vẫn không biểu tình gì, chậm rãi vận công lực rồi bất ngờ đánh về phía Cố Mạc Phong.
Đang chìm trong khổ sở, bỗng nhận ra có luồng linh lực đến gần.
Cố Mạc Phong nhanh chóng thu lại biểu tình.
Khóe môi lại cong lên.
Cả người đều viết to mấy chữ ‘TỚI CHÀ ĐẠP