Edit: Emily Ton.
Hai người đi tới Vệ phủ, vừa vặn gặp Vệ Phó ở cửa.
Vừa nhìn thấy Vương gia đến, hắn đang chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, đã bị Cảnh Dung ngăn lại.
"Bổn vương tới để phá án. Vệ Phó, hiện tại ngươi lập tức tập hợp toàn bộ người trong phủ tới trong đại sảnh."
Một chút mệnh lệnh, Vệ Phó không dám nói không, nhưng vẫn cố ý vô tình dùng ánh mắt tàn nhẫn thoáng nhìn qua Kỷ Vân Thư, sau đó nhanh chóng gọi người đi tới đại sảnh.
Kỷ Vân Thư nhìn vải trắng treo đầy Vệ phủ, tâm tình cũng theo đó bắt đầu sầu não.
Luồng cảm xúc kia bị nàng chôn vùi nơi sâu thẳm trái tim!
Nghiêng mắt nhìn Cảnh Dung hỏi, "Vệ Dịch thế nào rồi?"
Cảnh Dung chỉ nói, "Hắn không sao, Lang Bạc vẫn luôn bên hắn. Sự tình khác, bổn vương cũng phân phó hạ nhân trong Vệ phủ, không được nhắc tới ở trước mặt Vệ Dịch, chờ ngày mai hắn an tâm đưa tang cho cha nương hắn xong!"
Cân nhắc, thật ra còn muốn chu toàn hơn so với người khác.
Nàng gật đầu, không tiếp tục hỏi, nhằm tránh tác động tới thần kinh mẫn cảm trong lòng mình, sẽ đỏ mắt.
Lúc này, Vệ Phó đã gọi hết gia đinh trong phủ đi vào đại sảnh.
Đoàn người lúc này mới biết người đến là Vương gia, còn có mấy người nhỏ giọng bắt đầu cẩn thận bàn tán. Mấy người kia, chính là những người làm việc trong phòng bếp.
"Hắn là Vương gia? Đêm đó ta thực sự đã nói chuyện với hắn." Có người còn chứa một chút hương vị khoe khoang.
Một vài nam nhân tráng hán bên cạnh, liếc mắt khinh miệt nói, "Ta cũng từng nói chuyện vài ba câu với Vương gia."
"Phi."
"Ngươi mới phi."
"Đồ thúi nhà ngươi không biết xấu hổ."
"Ngươi mới là đồ thúi không biết xấu hổ!"
Hai người ngươi một câu ta một lời, cúi đầu, nhỏ giọng tranh luận, bả vai đã đụng tới nhau, chỉ thiếu phải đánh nhau một trận thì mới bỏ qua.
Vệ Phó đi phía trước nghe được lời nói, đi xuống, gõ nhẹ trên đầu hai người một cái.
"Vương gia ở đây, sao các ngươi có thể làm càn như vậy."
Hai người nhanh chóng cúi người, "Vâng vâng vâng......"
Sắc mặt xấu hổ!
Vệ Phó hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai người một cái, lúc này mới tiến lên, chắp tay, "Vương gia, hạ nhân trong phủ đều đã ở đây."
Cảnh Dung "Ân" một tiếng, chuyển ánh mắt về phía Kỷ Vân Thư.
Giống như Kỷ Vân Thư mới là chủ tử!
Theo ánh mắt Cảnh Dung, Vệ Phó nhìn về phía Kỷ Vân Thư, đáy lòng đương nhiên không hề thoải mái.
Phải biết rằng, hắn chính là người đã từng nhận định Kỷ Vân Thư là hung thủ, không ngờ một nha đầu đã chết, ôm hết tội.
Và điều này, một chuyện Loan Nhi bị buộc phải chết, vẫn chưa truyền tới Vệ phủ, nếu không, Vệ Phó khẳng định sẽ phải quỳ trên mặt đất, kêu trời khóc đất cầu Lưu đại nhân và Vương gia làm chủ.
Tuy nhiên, hắn đã nghĩ sai rồi.
Huyện thái gia và Cảnh Dung, đều đang đứng về bên phía Kỷ Vân Thư!
Kỷ Vân Thư không muốn lãng phí thời gian, quét ánh mắt nhìn quanh một vòng.
Hỏi, "Đêm hôm đó mở tiệc, là ai đã ở bên cạnh rót rượu cho lão gia và phu nhân các ngươi?"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người nhìn nhau.
Trong đám người, có một người lúc này mới chậm rãi đi ra, hai tay đan chặt trước người, cúi đầu.
Nhỏ giọng trả lời, "Là nô tỳ! Đêm đó, là nô tỳ đã rót rượu cho lão gia và phu nhân."
Đồng thời với khi cô nương kia nói chuyện, Kỷ Vân Thư đã đánh giá trên dưới nàng ấy một phen, bộ dáng bất quá chỉ mới 17-18 tuổi.
Kỷ Vân Thư hỏi, "Ngày đó, thời điểm ngươi rót rượu, có điều gì bất thường hay không?"
Cô nương nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Không có."
"Thật sự không có?"
"Chắc chắn là không có."
"Ngươi thử nghĩ lại xem."
Có thể vì giọng điệu của Kỷ Vân Thư hơi có chút tăng cao, tay cô nương kia vẫn luôn run rẩy.
Nàng ấy lại suy nghĩ một lúc, cuối cùng, vẫn lắc đầu, "Thật sự không có."
"Nhưng trong chén rượu có độc." Kỷ Vân Thư nói.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người trong đại sảnh đều bắt đầu xao động.
Cô nương kia cũng không phải ngốc, Kỷ Vân Thư vừa nói như vậy, nàng ấy tất nhiên hiểu rõ.
Lập tức quỳ xuống, hoảng loạn kinh hãi nói, "Không phải nô tỳ, nô tỳ không có khả năng hạ độc hại chết lão gia và phu nhân. Lão gia và phu nhân đối đãi với nô tỳ rất tốt, nô tỳ không có khả năng hạ độc."
Sau đó bắt đầu khóc nức nở!
Không phải là Loan nhi hạ độc sao?
Vì sao lại thành Nguyệt nhi?
Vệ Phó lúc này cũng phản ứng lại, trừng mắt về phía nha đầu kia, lớn tiếng mắng hỏi, "Nguyệt nhi, chẳng lẽ là ngươi hạ độc?"
"Thật sự không phải nô tỳ, thật sự không phải."
"Không phải là nàng ấy." Kỷ Vân Thư lên tiếng, tiến lên, đỡ Nguyệt nhi dậy, "Ta chưa nói do ngươi hạ độc, ngươi không cần hoảng loạn như vậy."
Nhưng điều này lại khiến mọi người trở nên khó khăn hơn.
Cảnh
Dung không hiểu, "Chắc chắn như vậy sao?"
Nàng gật đầu, vừa nâng tay trái của Nguyệt nhi lên, vừa nói, "Bởi vì năm ngón tay trái của nàng ấy bị thương, chắc hẳn là...... không thể di chuyển chúng, đúng không?"
"Kỷ cô nương...... sao ngươi biết?" Nguyệt nhi kinh ngạc.
Nàng nghiên cứu xương cốt, đương nhiên biết!
Nhìn một cái là biết!
"Ngươi không cần quan tâm làm sao ta biết được. Tóm lại, chỉ dùng một bàn tay rót rượu, còn muốn hạ độc là điều nguy hiểm rất lớn. Hơn nữa, ngươi căn bản không có khả năng."
Vệ Phó nghe xong, hỏi Nguyệt nhi, "Tay ngươi...... không thể cử động?"
Nguyệt nhi thu nước mắt lại, gật gật đầu, "Đúng vậy, phu nhân thấy ta đáng thương, mới mang ta vào trong phủ, nô tỳ cũng vẫn luôn chăm sóc phu nhân. Phu nhân chưa từng nói chuyện tay ta có tật ra ngoài."
Không thể không nói, Vệ phu nhân thật sự rất tốt.
Kỷ Vân Thư không nói thêm gì với nàng ấy nữa, quay qua nói với Vệ Phó, "Vệ quản gia, phiền ngươi mang bọn họ rời đi đi."
Vệ Phó gật đầu, lại dẫn người rời đi.
Nếu không phải là Nguyệt nhi, vậy thì độc kia đã được hạ như thế nào?
Kỷ Vân Thư dường như không muốn tiếp tục suy nghĩ sâu xa hơn về vấn đề này, thoáng nhìn qua Cảnh Dung.
Nói, "Ta muốn đi xem Vệ Dịch."
"Được."
Hắn không ngăn cản.
Vì thế, Kỷ Vân Thư lập tức đi tới linh đường nơi hậu viện.
Nàng vừa đi vào, liền nhìn thấy Vệ Dịch đang quỳ gối bên trong.
Đã mấy ngày trôi qua, Vệ Dịch vẫn luôn quỳ như thế. Từ những gì Kỷ Vân Thư nghe được khi đi từ trước viện tới đây, hắn đã không ăn gì trong hai ngày nay.
Nàng nhớ rõ, Vệ Dịch luôn ghét nhất là nhịn đói.
Một bàn đầy đồ ăn, hắn cũng có thể ăn hết sạch sẽ.
Bước chân nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, đi đến bên người Vệ Dịch, quỳ xuống, hướng về phía bài vị trước quan tài, vái ba vái!
Đôi mắt Vệ Dịch mỏi mệt vô thần hơi nghiêng, nhìn thấy Kỷ Vân Thư thì chớp mắt một cái, lập tức đỏ mắt.
Nghẹn ngào gọi một tiếng, "Thư nhi......"
Kỷ Vân Thư đối diện với cặp thâm lõm, trái tim đột nhiên tê rần.
Hai ngày này, Vệ Dịch đến tột cùng đã vượt qua như thế nào?
"Thư nhi......" Vệ Dịch gọi nàng từng tiếng.
Kỷ Vân Thư vươn tay từ trong ống tay áo, vuốt gương mặt lạnh băng của hắn. Cảm giác lạnh lẽo, dường như đang nổi điên len lỏi vào từng hoa văn ở trên lòng bàn tay nàng.
Thâm nhập vào dưới làn da của nàng, biến thành từng cây băng bén nhọn, đâm về phía trái tim nàng.
Đau đớn đến nỗi nàng phải nhíu chặt lông mày.
Vệ Dịch cầm tay nàng, nhào vào trong lòng ngực nàng, bắt đầu gào khóc.
Giống như một đứa trẻ con!
Hai tay mảnh khảnh của Kỷ Vân Thư ôm chặt hắn, bắt đầu vuốt ve trên đầu hắn.
"Vệ Dịch, không phải ta đã nói, có ta ở đây, không cần phải sợ."
Lời nói này quanh quẩn ở bên tai Vệ Dịch, hắn càng khóc lớn, nói, "Nhưng Thư nhi đã biến mất, Thư nhi cũng không cần ta."
"Đồ ngốc, sao ta lại không cần ngươi? Ta sẽ luôn chăm sóc ngươi, sẽ không rời khỏi ngươi."
Thân thể hắn bắt đầu run rẩy dữ dội, và thân thể nho nhỏ của Kỷ Vân Thư, cũng bị hắn lắc lư theo.
Hắn khóc nức nở khó chịu, "Thư nhi thật sự sẽ không rời khỏi ta sao? Thật vậy chăng?"
"Đúng vậy, ta hứa với ngươi, sẽ không rời khỏi ngươi. Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, chăm sóc ngươi."
"Thư nhi......"
Vệ Dịch ôm nàng càng chặt.