Sau khi Kỷ Vân Thư nhờ Lộ Giang nói một tiếng với Cảnh Dung, lập tức mang theo Vệ Dịch ra khỏi Dung Vương phủ.
Cùng với Vệ Dịch, nàng tìm một tửu lầu ngon, gọi một bàn toàn món ăn.
Vệ Dịch vô cùng vui sướng, đồ ăn vừa được đưa lên, ngay lập tức muốn ăn, nhìn món ngon, hắn không quên đặt một đôi đũa vào trong tay Kỷ Vân Thư.
Liên tục nhắc: "Thư nhi, ngươi cũng ăn đi."
"Ân."
Nàng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, hương vị chậm rãi lan tới đầu lưỡi, ngay lập tức nhíu mày lại, phun miếng thịt ra.
"Hương vị của thịt này...... sao lạ vậy?" Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Nàng nhấc đôi đũa một lần nữa và gắp một miếng thịt, chăm chú quan sát một lúc, cũng không thấy có gì khác thường.
Hay là, thịt đã giữ quá lâu? Đã biến chất?
Vệ Dịch đang muốn kẹp thịt để ăn, ngay lập tức đã bị Kỷ Vân Thư ngăn lại.
"Ngươi ăn món khác đi."
"Thư nhi, đây là thịt!"
"Ta biết là thịt."
"Nhưng......"
Vệ Dịch đáng thương nhìn nàng, tay kéo miếng thịt không chịu buông, trong ánh mắt mang theo khao khát cầu xin.
Thật không may, Kỷ Vân Thư kiên quyết không cho hắn ăn, đẩy món thịt qua một bên, còn gọi tiểu nhị tửu lầu tới.
Tiểu nhị cho rằng nàng muốn gọi thêm đồ ăn, tung tăng chạy vào, cong eo, hỏi: "Hai vị khách quan còn có gì phân phó?"
Kỷ Vân Thư lấy một chiếc đũa, gõ ở trên món thịt: "Tửu lầu các ngươi nổi tiếng được bao lâu rồi?"
"A?"
"Tiểu ca, lỗ tai không tốt hay sao?"
Tiểu nhị cười lúng túng, xua xua tay: "Không không không, lỗ tai ta rất tốt, nhưng lời của khách quan là......" Có ý gì?
Kỷ Vân Thư cũng không quanh co lòng vòng, ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng khiến cả người tiểu nhị run rẩy.
"Món thịt này có tươi không?"
Tiểu nhị liếc mắt nhìn món thịt một cái, trái tim tràn ngập lo lắng, có lẽ đã hiểu điều này có ý gì, nhanh chóng cuống quít giải thích.
"Đương...... đương nhiên là tươi. Khách quan, tửu lầu chúng ta chính là tửu lầu lâu đời có tiếng ở kinh thành, tất cả các món ăn đều được nấu trong ngày, cực kỳ tươi ngon."
"Vậy ngươi nếm thử xem."
Dám nói thịt nhà hắn không tươi? Rõ ràng là đang cố tìm lỗi.
Tiểu nhị suy nghĩ một lúc, đơn giản liền nếm thử một miếng.
Nhưng hắn vừa cắn một miếng thịt, ngay lập tức nhăn mặt lại, lo lắng xấu hổ, khóe miệng co giật, ấp úng nói.
"Khách quan, điều này...... tuyệt đối là ngoài ý muốn, như vậy đi, ta sẽ nhanh chóng đổi cho ngài, lập tức đổi cho ngài."
Kỷ Vân Thư cũng không muốn khiến người khó xử.
Vì thế gật gật đầu: "Được rồi, nhanh lên đi."
"Vâng, khách quan chờ một lát, lập tức đổi cho ngài."
Tiểu nhị bưng món thịt kia lên, chuẩn đi ra ngoài, nhưng đã bị Kỷ Vân Thư gọi lại: "Thôi, món ăn này không cần mang lên nữa."
"Không đổi?"
"Ừ!"
Nói không chừng toàn bộ thịt đều không tươi, vẫn không nên ăn.
Tiểu nhị cân nhắc một chút, gãi đầu, đi ra ngoài.
May mắn gặp được khách nhân tốt bụng như Kỷ Vân Thư, nếu như đổi thành người khác, chắc chắn sẽ bắt tửu lầu phải bồi thường, nếu như càng làm khó dễ khách nhân, chỉ sợ tửu lầu này sẽ gặp rắc rối.
Giống như Lý Thời Ngôn và Cảnh Huyên!
Một đôi mắt tròn trịa của Vệ Dịch nhìn nàng chằm chằm, còn lóng lánh chút nước mắt.
Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi: "Rất muốn ăn thịt sao?"
Hắn gật đầu!
"Nếu như không cho ngươi ăn thịt, ngươi sẽ giận ta sao?"
Hắn lắc đầu!
"Vậy là tốt rồi, ở đây món ngon đầy bàn cũng rất ngon miệng, ngươi ăn nhiều một chút, đừng lãng phí."
Hắn lại gật đầu!
Có lẽ bởi vì những đồ ăn khác cũng không tệ lắm, Vệ Dịch không còn tiếp tục nhớ thương món thịt, ăn đến nỗi bụng no căng mới bỏ qua.
Sau khi ăn uống no đủ, tính tiền đi xuống lầu, Vệ Dịch vẫn không đi ra ngoài, lôi kéo ống tay áo của Kỷ Vân Thử, ngón tay chỉ về một phương hướng, nhỏ giọng nói: "Thư nhi ngươi xem, bọn họ trông thật đáng thương!"
Theo phương hướng ngón tay Vệ Dịch nhìn qua, trên sân khấu của tửu lầu, có một lão giả đầu tóc hoa râm đang trên một chiếc ghế và cầm một cây đàn nhị. Đứng bên cạnh là một nữ tử thanh tú, khoảng tầm mười lăm mười sáu tuổi, mặc một thân quần áo màu xanh nhạt, khuôn mặt tươi cười, cực kỳ xinh đẹp.
Một người kéo đàn nhị, một người hát ca khúc.
Chậm rãi hưởng thụ!
Kỷ Vân Thư móc ra một ít bạc, đặt vào trong tay Vệ Dịch.
"Đi cho vị cô nương kia đi, nói với nàng ấy một tiếng, hát bài 《Phàn Cơ Điều》."
"Được."
Vệ Dịch cầm bạc đi qua, thân thể cao lớn của hắn vừa đứng trước mặt nàng kia, lập tức chặn thân thể mảnh mai của nàng kia lại.
Sau khi xong việc Kỷ Vân Thư giao phó, Vệ Dịch lộn trở lại bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Thư nhi, ta hỏi tỷ tỷ kia, nàng ấy nói nàng ấy tên là Mị Hương Nhi, tên này thật dễ nghe, nhưng Thư nhi vẫn dễ
nghe nhất."
Bắt đầu từ khi nào, miệng lưỡi Vệ Dịch cũng bắt đầu trở nên trơn tru hơn?!
Chỉ thấy nàng kia cầm những thỏi bạc vụn trong tay, trong mắt mang theo cảm kích, nhìn về phía Kỷ Vân Thư.
Nhưng vẫn mang theo một chút thẹn thùng không thể dấu nổi.
Cũng không trách được nàng kia, Kỷ Vân Thư mang một thân nam trang, làn da còn rất mềm mại, ngay cả nha đầu Cảnh Huyên đều kháng cự không nổi, một ca nữ nho nhỏ này sao có thể chống cự được "mị lực" của nàng?
Kỷ Vân Thư mang theo Vệ Dịch rời khỏi tửu lầu, phía sau, vẫn truyền đến tiếng Mị Hương Nhi ngâm nga bài 《Phàn Cơ Điều》.
......Edit & Dịch: Emily Ton....
Kỷ Vân Thư mang theo Vệ Dịch không hồi Dung Vương phủ ngay lập tức, bắt đầu đi dạo trên phố.
Trong kinh thành, có rất nhiều đồ vật tinh xảo, đa dạng và phức tạp hơn Cẩm Giang thành.
Thậm chí có rất nhiều đồ vật, ngay cả thời điểm khi Kỷ Vân Thư là nhà khảo cổ cũng chưa từng nhìn thấy chúng.
Một đường đi dạo, Vệ Dịch ồn ào một đường, vì thế, bọn họ đã mua một đống lớn, có ích, vô dụng, chỉ cần Vệ Dịch thích, Kỷ Vân Thư đều mua cho hắn.
Kết quả, ôm một đống lớn đồ vật hiếm lạ cổ quái trở về Dung Vương phủ.
Đổi lại, chính là ánh mắt cực kỳ ghét bỏ của Cảnh Dung.
Lang Bạc bên cạnh nhanh chóng lui lại mấy bước phía sau, tránh cho tiểu tử kia lại ném một đống đồ vật cổ quái vào trong tay mình. Vậy nên, vẫn nên giữ khoảng cách thật xa.
Cảnh Dung kéo Kỷ Vân Thư qua một bên, thần sắc nghiêm túc, hỏi: "Tư liệu về vụ án mất tích Kinh Triệu Doãn đưa tới, ngươi xem xong rồi?"
"Vẫn chưa!"
"Vậy ngươi còn có thời gian mang tiểu tử kia ra cửa?"
Kỷ Vân Thư hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Dung Vương phủ là nhà giam hay sao? Còn muốn xiềng xích tay chân ta, không cho ta ra cửa?"
Sắc mặt nghiêm túc của Cảnh Dung lập tức suy sụp: "Ngươi biết ta không phải có ý này, chỉ là vụ án này tương đối khó giải quyết, ta lo lắng......"
Hắn còn nói chưa dứt, đã bị Kỷ Vân Thư ngắt lời.
"Nếu ta đã tiếp nhận, sẽ không có sự tình gì khó giải quyết, không phải Vương gia nên tin tưởng ta sao?"
"Đương nhiên, bổn vương tin ngươi!"
Trả lời quá nhanh, không hề do dự.
Điều này khiến Kỷ Vân Thư có chút ngượng ngùng.
Đúng ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên có người tới, thần sắc lo lắng chạy vào, nhìn trên quần áo hắn mặc, chắc hẳn là người của Kinh Triệu Doãn.
Hắn thở hổn hển, khom người ở trước mặt Cảnh Dung, nói: "Vương gia, Kinh...... Triệu Doãn nói, tìm được một khối thi thể, nhưng......"
Hắn thở một hơi.
Thi thể?
Sắc mặt Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư lập tức trầm xuống.
"Thi thể của ai?"
"Là...... là một thi thể nữ nhân, trần truồng......, Hơn nữa......" Nói tới đây, người nọ bụm miệng lại, nhăn mặt, dường như muốn nôn ra.
Cảnh Dung ghét nhất là người ấp úng, trầm giọng: "Nói nhanh đi, hơn nữa cái gì?"
Người nọ cố nén cảm giác buồn nôn, đè thấp giọng nói.
"Hơn nữa khối thi thể nữ nhân kia, hai tay đều bị chém đứt, da trên mặt cũng...... bị lột, không thể phân biệt được bộ dáng, cảnh tượng... thật sự rất ghê tởm."
Chỉ cần hình dung một chút, cũng khiến cho cả người dựng đứng lông tơ.
Kỷ Vân Thư cau mày, lột da mặt, chặt đứt hai tay của nữ thi?
Một vụ giết người kỳ lạ như thế?