Cục đá lạnh!
Đây là biệt danh của Cảnh Dung từ nhỏ đã bị Mộ Nhược treo ở ngoài miệng, nói vô số lần.
Tuy nhiên, hắn lạnh nơi nào?
Rõ ràng là một nam tử rất ấm lòng!
Nếu không phải gối đầu đang bị đè ở phía sau lưng, hắn thật sự muốn ném mạnh về phía Mộ Nhược.
Mộ Nhược đập xong dược, thật cẩn thận bọc vào trong một khối vải bố trắng, sau đó đặt vào trong một cái chén, cho nước vào để ngâm.
Hắn còn không quên dặn dò Cảnh Dung, "Sau khi dược thấm ra và tan vào trong nước, nhất định phải uống hết không chừa một giọt, nếu không sau này lưu lại bệnh gì, chớ có trách ta."
Cảnh Dung nhìn thoáng qua chén dược kia.
Hỏi một câu, "Uống xong sẽ không chết người chứ?"
"Sẽ! Đương nhiên sẽ, hơn nữa là kịch độc. Đó là một loại độc đặc biệt, giống như tình yêu của ngươi." Mộ Nhược nghiêm túc trả lời.
"......" Cảnh Dung không có lời gì để nói.
Mộ Nhược nhìn thấy sắc trời đã muộn, lập tức nói với hắn, "Ta phải về Dụ Hoa Các, nếu như ngươi muốn phái người phá nó, ta phải đi thu thập chút bạc, đỡ phải ăn ngủ đầu đường, ngay cả một cái chăn đều mua không nổi."
"Cút đi." Cảnh Dung liếc mắt nhìn hắn.
"Vô nhân tính!"
Mộ Nhược nguyền rủa hắn một câu, phất phất ống tay áo rời đi!
Không lâu sau, Lang Bạc tiến vào, đi đến trong phòng, lo lắng nói, "Vương gia, thân thể ngài thế nào?"
"Có Mộ Nhược ở đây, bổn vương không sao." Cảnh Dung nặng nề trầm mí mắt lại, hỏi, "Đúng rồi, Vân Thư hiện tại thế nào?"
"Kỷ cô...... Kỷ tiên sinh đã không sao."
"Ừ! Vậy thì tốt rồi!"
Bỗng chốc, bên ngoài truyền đến tiếng thị vệ.
"Kỷ tiên sinh, sao ngài lại tới đây?"
"Ta tới tìm Vương gia!"
"Vương gia, ngài ấy......"
Không đợi thị vệ nói xong, Kỷ Vân Thư đã vội vàng từ bên ngoài sân bước nhanh tiến vào, chuẩn bị vào phòng.
Cảnh Dung nhíu mày suy nghĩ trong chớp mắt, khóe miệng ngay lập tức hiện lên một nụ cười xấu xa.
Tiếp theo, hắn lập tức chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, nhấc tay lên, vẫy vẫy.
Ý bảo Lang Bạc đi ra ngoài!
Quá gian trá!
Lang Bạc ngầm giơ một ngón tay cái với Vương gia nhà mình.
Sau đó, cúi đầu cười và lui ra ngoài. Hắn ngăn cản Kỷ Vân Thư ở cửa.
"Kỷ tiên sinh, Vương gia hiện tại vẫn còn hôn mê bất tỉnh, thân thể ngài cũng chưa khỏe hẳn, vẫn nên mời ngài trở về đi." Lang Bạc mang vẻ mặt nặng nề.
"Ngươi đừng ngăn cản ta." Kỷ Vân Thư cố chấp đẩy Lang Bạc ra, bước vào phòng.
Thị vệ bên ngoài vốn đang chuẩn bị theo vào, nhưng đã bị Lang Bạc ngăn lại, nhỏ giọng nói, "Nhớ kỹ, các ngươi không nhìn thấy gì, hiểu sao?"
Không hiểu!
Vì sao phải giả vờ như không nhìn thấy gì?
Hai tên thị vệ nhìn thoáng qua lẫn nhau, nhưng vẫn gật gật đầu.
Lang Bạc cười khúc khích trong lòng và đóng cửa lại.
Ngoài miệng thầm thì một câu, "Vương gia, thuộc hạ chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi."
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Trong phòng!
Sau khi Kỷ Vân Thư tiến vào, nàng lập tức nhìn thấy Cảnh Dung đang hôn mê nằm ở trên giường.
Nàng bước từng bước nhỏ tiến đến mép giường, ngồi xuống.
Trên gương mặt tuấn tú tái nhợt, giờ phút này không có sức sống và năng lượng vốn có. Mặc dù hắn có chút suy yếu, nhưng giữa đỉnh mày nhíu chặt vẫn hiện lên góc cạnh sắc nét cùng với sự cảnh giác.
Nhìn hắn như vậy, hai mắt Kỷ Vân Thư lập tức trở nên đỏ ngầu, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Nàng cũng cảm thấy ngực mình đau nhói, ấn đường co lại!
Đôi môi khô cạn nhấp nhấp, ngón tay thon dài vươn ra từ trong ống tay áo, đè ở trên đệm.
"Vương gia?" Nàng nhẹ giọng gọi vài tiếng.
Không có tiếng đáp lại!
"Từ Cẩm Giang đến kinh thành, hiện giờ đã qua mấy tháng. Mỗi khi ta gặp phải nguy hiểm, ngươi vẫn luôn ở bên người ta, giúp ta cứu ta rất nhiều lần. Ân tình này, ta có khả năng cả đời đều không thể trả. Lúc này đây, cũng bởi vì ta hại ngươi bị trọng thương như vậy. Ngươi biến thành như bây giờ, ta làm sao có thể trả nợ cho ngươi?"
Giọng nói của nàng khàn khàn nghẹn ngào!
Trên giường, Cảnh Dung vẫn không hề có động tĩnh!
"Cảnh Dung, thực sự xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, ngươi nhất định phải tỉnh lại, nếu không, cả đời này của ta đều sẽ không thể tha thứ cho mình."
Nàng nghẹn ngào khóc không thành tiếng, nước mắt cũng tràn mi chảy xuống!
Nước mắt lạnh băng, từng giọt tích xuống ở trên mu bàn tay Cảnh Dung.
Cảm giác lạnh lẽo thấm vào trên da thịt hắn, dường như thâm nhập vào trong tĩnh mạch, chậm rãi tràn ra mát lạnh toàn thân hắn.
Trái tim Cảnh Dung run lên, rõ ràng lạnh đến nỗi muốn mệnh, nhưng trái tim hắn, ngay khoảnh khắc này đây, nóng ấm đến nỗi rối tinh rối mù.
Kỷ Vân Thư đang khóc vì mình!
Đúng vậy, nàng khóc thương tâm như thế, là vì chính mình!
Đó có phải chứng tỏ ở trong lòng nàng đang không ngừng áy náy, hay còn có một lý do nào khác
hay không?
Kỷ Vân Thư lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, cầm cổ tay Cảnh Dung lên, chuẩn bị nhét cánh tay hắn trở lại trong chăn.
Bỗng nhiên, mười ngón tay thon dài của nàng bị bàn tay Cảnh Dung nắm lấy, áp vào trước ngực hắn.
"Ách!"
Kỷ Vân Thư cả kinh.
Chỉ thấy Cảnh Dung đang trợn tròn mắt, nhìn nàng đầy thâm tình.
Trên miệng hắn tràn ra một nụ cười tà mị, nói một câu, "Nàng thiếu nợ bổn vương, có thể dùng chính bản thân nàng để trả."
"......"
Sau một khoảnh khắc, hắn nâng người từ trên giường dậy.
Sau đó nói, "Đồ ngốc, bổn vương không phải đã nói rồi sao? Bổn vương sẽ không chết."
Kỷ Vân Thư lúc này mới có phản ứng lại, nhận ra mình đã rơi vào một cái hố lớn!
"Kẻ lừa đảo!"
Nói xong, nàng dùng sức đẩy Cảnh Dung ra một phen, chuẩn bị đứng dậy.
"Ách!"
Cảnh Dung đau đến nỗi che ngực lại, nhăn chặt mày lại.
Kỷ Vân Thư thấy thế, không có tiền đồ ngồi trở lại mép giường, lo lắng hỏi, "Có phải ta đụng tới miệng vết thương của ngươi hay không, ta không phải cố ý."
"Nàng đau lòng ta?"
"Ta chỉ...... A!"
Lời nàng còn chưa nói xong, Cảnh Dung đã xốc chăn lên, nhanh chóng ôm qua vòng eo mảnh khảnh của nàng, kéo nàng tới trên giường rồi nhét nàng vào trong chăn.
Nàng thậm chí không kịp giãy giụa, Cảnh Dung đã đoàng hoàng đắp chăn lại lần nữa. Cảnh Dung ôm chặt nàng vào trong ngực từ phía sau, cằm hắn để ở trên vai gầy yếu của nàng.
"Ngươi làm gì vậy? Buông ta ra!"
Kỷ Vân Thư bắt dầu giãy dụa thân mình.
Cảnh Dung dán miệng ở nơi vành tai của nàng, nói rất nhỏ một câu, "Đừng nhúc nhích, hiện tại cả người ta đều đau."
"......"
Nàng quả nhiên lập tức an phận lại.
Sợ bản thân mình động đậy một chút sẽ khiến Cảnh Dung đau đớn.
Nàng cắn cắn môi, lo lắng nói, "Vương gia vẫn bên buông ta ra trước đi. Ngươi và ta như thế, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ......"
"Sẽ không có người nào tiến vào." Hắn trả lời một câu, sau một khoảnh khắc, khóe miệng một lần nữa nổi lên một nụ cười tà ác, giọng điệu mang theo vài phần tức giận, nói, "Nàng còn nhớ lúc trước bổn vương đã nói qua hay không, nếu như nàng lại làm bậy mà không quan tâm tới an nguy của mình, bổn vương sẽ tự mình ném nàng xuống giường."
Ôi trời, nàng đã rơi vào tay cầm thú.
Kỷ Vân Thư lại lập tức bắt đầu giãy giụa, "Ngươi nói bậy gì đó, nhanh chóng buông ta ra."
"Đã nói cả người bổn vương đều đau, vạn nhất đau đến nỗi bổn vương lại ngất đi, lúc đó bắt nàng phải chịu trách nhiệm."
"Vô lại!"
"Nàng yên tĩnh một chút, nếu không, bổn vương giờ phút sẽ lập tức lột sạch quần áo nàng, để nàng nếm thử thiên thượng nhân gian."
Thiên thượng nhân gian?
Giống như một tiết mục ngắn đã được phác thảo!
Kỷ Vân Thư co giật khóe miệng, cả người đều cảm thấy khó chịu.
Con thú đã bị thương, không ngờ còn muốn học lão hổ tới chụp mồi sói đói, cần phải lưu lại một chút mặt mũi hay không?
Đôi mắt Kỷ Vân Thư gần như trợn trắng, ném hết qua cho hắn.
Và cánh tay Cảnh Dung ôm quanh eo nàng, càng thêm dùng sức.
Hai người ở trong chăn, cứ dán chặt với nhau như vậy, cực kỳ ái muội!
Giống như một đôi phu thê triền miên!