Kỷ Vân Thư hơi ngập ngừng một lát, nhưng vẫn tháo mặt nạ màu vàng trên mặt xuống.
Vết sẹo vốn có màu đỏ sậm, nay đã kết vảy, chỉ cần một vài ngày nữa sẽ mờ dần.
Mộ Nhược vuốt cằm, ngắm nghía một lúc, híp đôi mắt lại, gật gật đầu, "Xem ra vết sẹo trên mặt cô nương rất nhanh sẽ lành."
Nhưng Kỷ Vân Thư không thèm để ý, mang mặt nạ lên lần nữa.
Mộ Nhược lắc bầu rượu tinh xảo trong tay, liếc mắt nhìn Kỷ Vân Thư một cái, đôi mắt mang theo một chút hương vị hài hước.
"Người ta thường nói không tới thăm đền mà không có lý do, Kỷ cô nương hôm nay tới đây là muốn khám bệnh? Hay là chữa bệnh vậy?"
Mộ Nhược đi thẳng vào vấn đề chính!
Kỷ Vân Thư không thích quanh co lòng vòng, nàng nghiêm túc nói, "Ta tới để gây rắc rối cho Mạc công tử."
"Rắc rối? Nói nghe xem một chút!"
"Mạc công tử là thần y, ngay cả vết thương trên mặt ta, công tử đều có thể trị được, nói vậy tất cả những căn bệnh nghi nan trong thiên hạ, không phải là thách thức đối với công tử."
"Nghe giọng điệu này của cô nương, dường như đang muốn tâng bốc tại hạ?" Hắn nhướng mày.
Gương mặt đào hoa càng tràn ngập ý cười vô cùng ngả ngớn.
Chẳng lẽ bạn của Cảnh Dung cũng phù phiếm như vậy?
Thôi thôi, chính sự quan trọng hơn.
Nàng khách khí nhấp môi nói, "Mạc công tử, nếu công tử thật sự có thể trị được ca bệnh do ta mang đến, nói ta đang tâng bốc công tử cũng không hề quá."
"Ca bệnh khó giải quyết? Sao ta cảm thấy có chút hứng thú, cô nương nói thử xem."
Kỷ Vân Thư không lập tức trả lời!
Ngược lại, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Dịch, dịu dàng nói, "Vệ Dịch, hãy đưa lễ vật mà ngươi đã chọn cho Mạc công tử."
"Đưa cho hắn?"
Kỷ Vân Thư gật đầu.
Vệ Dịch phồng miệng lên, không tình nguyện lấy hộp gấm tinh xảo kia ra, đẩy về phía Mộ Nhược.
"Cho ngươi!"
Mộ Nhược không hiểu chuyện gì, nhìn nhìn, mở chiếc hộp ra, một cây trâm ngọc bên trong ánh vào mi mắt!
"......"
Mộ Nhược nhíu mày!
"Đây là Vệ Dịch đã chọn để tặng công tử." Kỷ Vân Thư giải thích.
Ai ai ai, ta là nam!
Chỉ thấy hai tròng mắt Mộ Nhược trừng lớn.
Vệ Dịch thấy Mộ Nhược mãi không tỏ thái độ, vì thế cho rằng hắn không thích, đang chuẩn bị duỗi tay lấy về, nhưng đã chậm một bước.
Mộ Nhược dịch cái hộp qua một bên!
Đôi mắt hắn sáng lên, nhíu mày thật sâu, "Thứ này tinh xảo như thế, các cô nương rất thích. Không tệ, lần sau nếu như ta nhìn thấy cô nương Yên Chi ở Túy Hồng Lâu, ta sẽ tặng cây trâm này cho nàng, nhất định có thể giành được nụ cười mỹ nhân."
Thật xấu hổ!
Nhưng đã nhận lễ, tất nhiên phải làm việc!
Kỷ Vân Thư nói, "Mạc công tử diệu thủ hồi xuân, xưng là thần y, hiện giờ công tử cũng đã nhận lễ, xem như đáp ứng thỉnh cầu của ta."
Ai da, không ngờ nàng đã lên kế hoạch như thế!
Mộ Nhược nắm cây trâm ngọc ở trong tay, cẩn thận thưởng thức, chiếu chiếu dưới ánh sáng.
Ân, là hàng thượng đẳng.
Hắn còn không chút để ý nói một câu, "Nếu muốn trị, khó!"
Khó!
Từ này được nói ra từ trong miệng Mộ Nhược, khó khăn và khó nghe!
Kỷ Vân Thư tinh tế nhíu mày, "Mạc công tử biết ta muốn nói gì?"
Mộ Nhược hà hơi ở trên trân ngọc một cái, nâng ống tay áo xoa xoa, lúc này mới bỏ vào trong hộp, để đề phòng Vệ Dịch lại lấy mất, hắn đơn giản thu hộp vào trong tay áo.
Ngay sau đó lại nâng bầu rượu, rót một ngụm rượu vào trong miệng.
Lúc này hắn mới chuyển tầm mắt ở trên người Vệ Dịch, híp mắt, chậm rãi nói.
"Chứng điên cuồng thật ra có thể trị được, nhưng chứng ngu đần, khó!"
"Không thể trị?"
"Khó! Không phải không trị được!" Trong mắt Mộ Nhược mang theo suy nghĩ.
Trong lòng Kỷ Vân Thư căng thẳng, mang theo hy vọng, nàng quay lại nói với Vệ Dịch một câu, "Vệ Dịch, ngươi đi xuống trước chờ ta, được không?"
"Được, ta sẽ đi xuống chờ Thư nhi, Thư nhi đừng bỏ lại ta, chúng ta cùng nhau về nhà."
"Ừ!"
Lúc này Vệ Dịch mới yên tâm, đi xuống gác mái.
Chờ sau khi Vệ Dịch đi xuống, Kỷ Vân Thư mới hỏi Mộ Nhược, "Bệnh này, công tử thật sự có thể trị khỏi?"
"Khó!"
Lại vẫn là một từ khó.
Mộ Nhược khẽ lắc đầu, nói, "Chứng ngu đần này, Vệ công tử mắc phải không phải là loại điển hình, nghe những gì hắn nói, thật ra rất có quy củ. Nếu như ngu đần là do bẩm sinh sẽ khó, có lẽ phải điều trị trên vài thập niên mới khỏi. Nếu như do tâm lý hoặc các yếu tố bên ngoài, cũng khó, có lẽ phải cần mấy tháng, hoặc mấy năm mới có thể khỏi."
Kỷ Vân Thư xem như đã hiểu.
Nàng khẽ cắn môi, "Nếu như Mạc công tử có thể trị khỏi cho Vệ Dịch, ta sẽ vạn phần cảm kích."
"Ngươi có thể chờ được 10 năm, thậm chí 20 năm?"
"Chờ được!"
"Được!" Mộ Nhược đồng ý một tiếng, thân mình nghiêng về phía trước, miệng lưỡi mang theo điều kiện, nói, "Tuy nhiên, ta chữa bệnh, chưa bao giờ muốn nhận cảm kích."
Kỷ Vân Thư ngừng lại, cân nhắc hỏi, "Bao nhiêu bạc?"
"Không phải vì bạc?"
"Trân bảo?"
"Không phải vì trân bảo?"
"Vậy...... ngươi muốn gì?"
"Ngươi!"
Hắn móc ngón trỏ ra và chỉ vào Kỷ Vân Thư.
"Ta?"
Kỷ Vân Thư trở nên e ngại!
Ánh mắt hai người giằng co, một
lúc sau, Mộ Nhược cười, "Trêu ngươi thôi, nếu như ta muốn ngươi, Cảnh Dung sẽ giết ta mất!"
Kỷ Vân Thư không còn lời nào để nói!
Một lát sau, Mộ Nhược nghiêm túc nói, "Hiện tại, ta vẫn chưa biết mình muốn điều gì, hãy xem như Kỷ cô nương thiếu ta một yêu cầu, như thế nào?"
Đây chẳng phải giống như yêu cầu gì đó từ nàng hay sao?
Nhưng, vì Vệ Dịch, nàng có thể làm bất cứ điều gì.
Vì thế nàng gật đầu, "Được, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Vệ Dịch, ta sẽ thiếu nợ công tử một yêu cầu."
"Nếu như muốn cô nương lên núi đao xuống biển lửa, cô nương cũng nguyện ý?"
"Nguyện ý!"
"Nếu như khiến cuộc sống của nương đau khổ như địa ngục, cô nương cũng nguyện ý?"
"Nguyện ý!"
"Vậy, nếu ta muốn mạng của cô nương, cô nương cũng nguyện ý?"
"Nguyện ý!"
Liên tục trả lời ba lần nguyện ý, biểu lộ quyết tâm của nàng.
Nữ tử như vậy, cực kỳ khí phách!
Sao có thể khiến người không kính nể, không thưởng thức?
Xem như hắn đã hiểu, vì sao Cảnh Dung có thể vì nữ tử này, cam tâm tình nguyện lao vào trong biển lửa, ngay cả tính mạng mình cũng không màng tới.
Men say mông lung dần dần bị gió lạnh thổi tan, và Mộ Nhược dường như không quen với cảm gác thanh tỉnh nên bưng bầu rượu lên, bắt đầu uống tiếp.
Sau đó hắn cười nói, "Được, chứng bệnh nghi nan này, ta trị!"
Kỷ Vân Thư đứng dậy, chắp tay thi lễ.
Mộ Nhược nói tiếp, "Trong khoảng thời gian này, hãy lưu Vệ Dịch lại Dụ Hoa các của ta. Vừa lúc, ta cũng thiếu bạn để nói chuyện, cũng thiếu người rót rượu!"
Trong khi nói, hắn lắc lư thân mình, ngã sụp xuống trên ghế trúc.
Trong miệng còn lẩm bẩm nói gì đó!
Kỷ Vân Thư không muốn quấy rầy hắn say mộng, lập tức đi xuống gác mái, nàng nhìn thấy Vệ Dịch đang ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên chờ mình.
Vệ Dịch nhìn thấy nàng đi xuống, lập tức phóng người chạy qua.
"Thư nhi, có phải đi về hay không?"
"Vệ Dịch, trong khoảng thời gian này, ngươi hãy ở lại chỗ này."
Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Vệ Dịch lập tức xụ lại.
Hắn khổ sở ôm cánh tay Kỷ Vân Thư, hỏi, "Vì sao? Vì sao không thể trở về cùng với Thư nhi? Thư nhi không cần ta nữa sao?"
"Đương nhiên không phải!" Nàng trả lời dứt khoát, "Ngươi hãy xem như ở lại làm bạn với Mạc công tử. Ngươi nhìn hắn xem, thật là đáng thương, suốt ngày chỉ có một mình."
"Nhưng......"
"Vệ Dịch, ngươi hãy làm bạn và trò chuyện với hắn được không? Ngươi cũng biết, hắn cô đơn một mình thực sự rất quạnh quẽ, vì thế ngươi hãy ở bên hắn. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, ta sẽ tới thăm ngươi, được không?"
Kỷ Vân Thư nói giọng rất dịu dàng, mặc dù Vệ Dịch không muốn, nhưng lại không muốn khiến nàng không vui.
Vì thế Vệ Dịch đành phải miễn cưỡng gật đầu.
"Ngoan!"
"Vậy mỗi ngày Thư nhi đều sẽ tới đây sao?"
"Sẽ, mỗi ngày ta đều sẽ tới, ngươi hãy ở lại đây, chờ qua một khoảng thời gian, ta sẽ đón ngươi trở về."
"Ân!"
Thật ra để Vệ Dịch lưu lại nơi này cũng tốt, gần đây có quá nhiều sự tình xảy ra, vụ 《Lâm Kinh Án》hay những chuyện xảy ra trong hoàng cung, khó tránh khỏi sẽ kéo Vệ Dịch tiến vào.
Ngược lại nếu ngốc tại nơi này sẽ an toàn hơn một chút.
Sau khi dàn xếp xong Vệ Dịch, Kỷ Vân Thư rời khỏi Dụ Hoa các.
Bên ngoài cửa thị vệ vẫn đang chờ!
Khi nàng chuẩn bị quay về Dung Vương phủ, ánh mắt nàng vội vàng lướt qua một vòng, nhưng vô tình nhìn thấy được một gương mặt quen thuộc ở trong đám người!
~~~Hết chương 201~~~