Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 203: Con cóc trần trụi


trước sau

Lý Thời Ngôn nhún nhún vai, "Ta và hắn cùng nhau lớn lên, có thể hắn chưa từng tới đây? Nhưng 5 năm trước sau khi phụ thân hắn chết, thật ra hắn đã biến mất một khoảng thời gian. Tuy nhiên, hắn đã ở lăng mộ thủ tang ba năm."

"Ba năm?"

Đôi mắt Kỷ Vân Thư sáng ngời, một lần nữa dâng lên hy vọng, nhưng biểu tình của nàng lại có chút hoảng hốt, lại lập tức hỏi, "Vậy chân của hắn?"

"Bị thương trên chiến trường 5 năm trước, cụ thể bị thương như thế nào, ta không thể biết hết."

"Bị thương 5 năm trước?"

Vậy thì ——

Hắn thật sự không phải là Kỷ Bùi!

Lý Thời Ngôn thấy nàng rất kỳ lạ, khóe miệng câu lên, dịch lại gần nàng.

Sau đó hỏi nàng, "Hai người các ngươi có dây tua rua giống nhau như đúc, hay là, thực sự có bí mật gì không thể cho người khác biết? Nói ta nghe một chút."

Lời này giống như cái gì đó đang ngoáy ở bên tai nàng, khiến nàng tỉnh táo lại.

Nàng lui lại mấy bước về phía cửa, trong miệng nói một câu, "Lý công tử hiểu lầm, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, cáo từ."

"Chờ đã!"

Lý Thời Ngôn đóng sầm cửa lại, chặn kín cửa ra vào.

Sau đó hắn cười gian một tiếng, "Thế này đã đi rồi sao? Tốt xấu gì ta cũng coi như ân nhân cứu mạng của ngươi!"

"Ta sẽ không quên ân cứu mạng của Lý công tử, nếu ngày nào đó ta có thể giúp ngươi điều gì đó, tuyệt đối không nhiều lời."

"Vậy vạn nhất bản công tử không cần ngươi giúp thì sao? Chẳng phải ngươi sẽ luôn thiếu ta một ân tình cả đời hay sao?."

Bộ dáng của hắn, cực kỳ đắc ý!

Ai ai ai, ngươi muốn gì?

Giờ phút này Kỷ Vân Thư cảm thấy nặng nề trong lòng, nàng căn bản không có tâm tư để ý tới những thứ này.

"Lý công tử, ta vẫn nói câu kia, nếu có một ngày ta có thể giúp ngươi, ta nhất định sẽ vượt sông dẫm lửa, tuyệt đối không do dự."

"Thực sự rất có cá tính!"

"Hiện tại người Dung Vương phủ nhất định đang tìm ta khắp nơi trên đường, nếu như kinh động tới Dung Vương và tìm thấy ta nơi này, chỉ sợ ngươi sẽ rước phiền toái, thỉnh Lý công tử hãy nhường một chút!"

Lý Thời Ngôn giống như khối kẹo kéo, sao hắn sẽ tránh ra, bàn tay để ở trên khung cửa, đang định nói lời ngả ngớn.

Rầm ——

Cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài, đột nhiên đánh vào trên khuỷu tay Lý Thời Ngôn.

"Ai nha!" Hắn đau đến nỗi ôm tay, vẻ mặt đau đớn!

Tiểu Lộ Tử lập tức sợ tới mức cả người run rẩy, cong người lại, kinh sợ nói, "Công tử, tiểu nhân...... không cố ý. Công tử, ngài không sao chứ?"

"Ngươi có phải muốn đánh hay không? Không gõ cửa cứ thế tiến vào, nếu tay bản công tử bị phế, bản công tử sẽ lột da ngươi."

"Là tiểu nhân không tốt, là tiểu nhân không tốt."

Tiểu Lộ Tử hiển nhiên sợ hãi!

Lý Thời Ngôn tức giận đến nỗi nghiến răng, vừa xoa khuỷu tay sưng lên của mình, vừa duỗi tay ra đánh trên đầu Tiểu Lộ Tử một cái.

"Bản công tử sớm muộn gì cũng sẽ băm ngươi!"

"......"

Nhìn chủ tớ hai người tranh cãi, Kỷ Vân Thư đầy đầu hắc tuyến.

Cũng may Tiểu Lộ Tử đẩy cửa ra khiến đường đi của nàng được thông suốt, nàng nhân lúc này nhanh chóng rời đi.

Phía sau, Lý Thời Ngôn vẫn đang lo đánh chửi Tiểu Lộ Tử, không hề chú ý tới nàng đã "bỏ trốn mất dạng"!

Và khi nàng vừa mới ra khỏi cửa khách điếm, quả nhiên liền gặp được thị vệ Dung Vương phủ mồ hôi đầy đầu.

"Kỷ tiên sinh, ngài đã đi đâu vậy? Nếu tìm không thấy ngài, chúng ta không thể không bị rơi đầu." Trong giọng nói của thị vệ kia còn mang theo sợ hãi kéo dài.

Chẳng lẽ ngày thường Cảnh Dung luôn yên bình chỉ là ngoài mặt?

Động một chút là giết người rơi đầu, sao có thể khoa trương như vậy? Nhưng bộ dáng thị vệ này rõ ràng rất nghiêm túc.

"Ta không đi mất, đầu các ngươi cũng sẽ không rớt." Nàng nói một câu, sau đó đi về hướng Dung Vương phủ.

......Edit & Dịch: Emily Ton......

Lúc này, Dung Vương phủ.

Trong đại sảnh!

Kỷ Lê và Cảnh Dung đang lôi ra một số việc nhà, nhắc tới sự tình nhà mình, lại nhắc tới một số sự tình trong Binh Bộ.

Cái gì mà đại nhân nào chống đối lại đại nhân nào?

Cái gì mà công văn triều đình đưa xuống có trăm ngàn sao sót, khiến cho những quan viên phía dưới phải bận rộn hơn với việc sửa chữa!

Cái gì mà Thượng Thư Hộ Bộ nhận hối lộ làm trái luật pháp, lệnh bắt giữ đã được ban hành, một đám người đang sửa lại chứng cứ, chuẩn bị trình tấu lên!

Thậm chí, còn hàn huyên một chút về Tam muội muội đáng chém ngàn đao kia của Kỷ Lê. Nói nàng không niệm thân tình, phóng lửa thiêu phủ, tức chết tổ mẫu, cuối cùng, cứ như vậy biến mất.

Khi nói tới Kỷ Vân Thư, Kỷ Lê cố ý đánh giá thần
sắc Cảnh Dung.

Nhưng chỉ thấy vẻ mặt Cảnh Dung thờ ơ, hoàn toàn giống như đang nghe những lời vô nghĩa, căn bản không để ở trong lòng.

Ngược lại, Cảnh Dung vẫn nhàn nhã tự tại phẩm trà.

Hắn chỉ ngẫu nhiên "Ừ" một tiếng!

Hoặc chỉ ngẫu nhiên "Ồ" một tiếng!

Rốt cuộc Kỷ Lê là tả tư Doãn, cho dù lúc trước trên đường hồi kinh nháo một hồi khiến Cảnh Dung khó chịu, nhưng Cảnh Dung vẫn phải nể mặt hắn ta.

Ai bảo hắn là người rất có phong độ!

Cuối cùng, không còn chủ đề gì để nói thêm nữa, Kỷ Lê mới rốt cuộc nói mình phải đi.

Hô ——

Trong lòng Cảnh Dung thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng sai người tiễn Kỷ Lê đi.

Nhanh chóng đi đi!

Nhanh chóng cút đi!

Lăn!

Sau khi Kỷ Lê thong dong ra khỏi vương phủ, một tên tuỳ tùng đi theo bên người Kỷ Lê hạ giọng, nói bên tai hắn ta.

"Ta đã âm thầm tìm một lượt, không tìm thấy được vị Kỷ tiên sinh trong Dung Vương phủ."

Khuôn mặt Kỷ Lê trở nên lạnh lùng, "Tránh được mồng một, không trốn được mười lăm. Nếu đó thật sự là Kỷ Vân Thư, ta phải giết nàng."

Hắn nói giọng lạnh lùng sắc bén!

Tùy tùng hỏi một câu, "Có muốn đưa tin cho tướng quân Kỷ Hoàn hay không?"

"Không cần, hắn làm việc lỗ mãng, nếu như lặp lại chuyện giơ kiếm chém người giống như lúc trước ở trong xe ngựa, bao nhiêu mạng cũng không đủ để hắn sống."

"Vâng!"

Kỷ Lê quay đầu lại nhìn thoáng qua bảng hiệu Dung Vương phủ, "hừ" một tiếng, vung tay áo rời đi.

Người này vừa đi, Cảnh Dung lập tức cảm thấy bên tai thật là thanh tịnh.

Lang Bạc cúi đầu, nói, "Kỷ tư Doãn rõ ràng giả vờ tới thỉnh giáo Vương gia, thật ra đã âm thầm để người của mình đi điều tra Kỷ tiên sinh. Hắn thật sự đủ âm hiểm! Cũng may Vương gia đã nhìn thấu quỷ kế của hắn nên đã thông báo với Kỷ tiên sinh một tiếng."

Trong lời nói mang theo một chút tâng bốc!

Khóe môi Cảnh Dung giơ lên, nghiêng đầu.

"Kỷ Lê này bất quá thích chơi trò thất phu với người khác, cho rằng bản thân mình mưu tính sâu xa, trong tay nắm một cánh quân, vì thế ở trong triều luôn làm theo ý mình. Tuy nhiên, hắn chẳng qua chỉ là một con cóc trần trụi, cho dù nhảy cao tới đâu, cũng khó bước lên trời."

Con cóc?

Từ ngữ mô tả trong miệng Cảnh Dung, không ngờ lại có ý khôi hài như thế.

Những trò đùa của người, quả là danh bất hư truyền.

Hắn uống một ngụm trà, đột nhiên hỏi, "Kỷ tiên sinh trốn đi đâu vậy?"

Lang Bạc đáp lời, "Lộ Giang nói, ngài ấy tới Dụ Hoa các!"

"Dụ Hoa các?" Hắn cau mày, trong lòng bắt đầu lo lắng, "Sao lại đi vào ổ sói?"

Đúng vậy, Mộ Nhược chính là một con sói!

Vô số thiếu nữ đã rơi vào những lời ngọt ngào của hắn ta, thậm chí muốn ngừng mà không được!

Thật sự giống như một ổ sói.

Nghĩ đến đây, Cảnh Dung lập tức cảm thấy đau đầu.

Cảnh Dung lắc đầu đứng lên, phân phó Lang Bạc, "Đi, đón nàng trở về."

"Vâng!"

Lang Bạc theo tiếng, lập tức rời đi.

Trong khi đó, Cảnh Dung dạo bước đi tới Đông Uyển, sai người dọn ghế dựa ngồi ở trong sân, vừa nhìn bánh xe nước quay tròn, vừa thưởng thức hoa đào trong viện.

Nhìn qua, hắn cực kỳ thích ý!

Sau một thời gian dài, bầu trời đã dần dần tối sầm lại, thị vệ Dung Vương phủ cũng hộ tống Kỷ Vân Thư an toàn trở về.

Nhìn thấy nàng đi vào đại môn, mấy tên thị vệ theo hầu mới có cảm giác rõ ràng đầu mình vẫn còn trên cổ.

Bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện