Cảnh Huyên vẫn luôn chờ đợi ở Triệu Hiến điện, xoa xoa tay, nôn nóng đi qua đi lại.
"Công chúa, người vẫn nên ngồi xuống đi, Khổng cô nương vừa mới tiến cung không lâu, lúc này đoán chừng vẫn đang ở trong Phụ Dương điện."
Cung nữ kia vừa mới nói xong, một cung nữ khác bên cạnh liền dùng khuỷu tay đụng nàng một chút, nhắc nhở nói, "Khổng cô nương gì vậy?! Hiện tại Hoàng thượng đã phong nàng là công chúa Tuệ Văn, không thể gọi bậy."
"Ta...... chỉ nhất thời chưa quen mà thôi."
"Đợi lát nữa công chúa Tuệ Văn tới, nếu ngươi còn tiếp tục gọi sai, đầu ngươi sẽ rơi xuống đất."
"Đã biết, đã biết......"
Cảnh Huyên liếc mắt nhìn hai người một cái, "Các ngươi ồn ào gì vậy? Bản công chúa hiện tại lo lắng gần chết, các ngươi còn có tâm tư nói những lời đó sao?."
Hai cung nữ ngay lập tức cúi đầu, quỳ xuống.
"Là nô tỳ không tốt, cầu xin công chúa tha tội."
"Đều đứng lên đi!" Cảnh Huyên tức giận mắng một tiếng, vung tay áo!
Khi hai cung nữ đứng lên, Cảnh Huyên liền nhìn thấy Khổng Ngu.
"Ngu tỷ tỷ!"
Cảnh Huyên nhanh chóng vội vàng chạy qua.
Nàng nắm lấy đôi tay lạnh băng của Khổng Ngu.
Khổng Ngu dường như đoán được vì sao Cảnh Huyên lại ở chỗ này chờ mình, vì thế không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại nở nụ cười yếu ớt, duỗi tay vuốt ve gương mặt Cảnh Huyên ửng đỏ bởi vì lo lắng.
"Cảnh Huyên." Khổng Ngu gọi Cảnh Huyên một tiếng.
Cảnh Huyên lập tức chảy nước mắt.
Nàng cực kỳ áy náy nói, "Thực xin lỗi, Ngu Nhi tỷ tỷ, muội không biết mẫu phi sẽ khiến tỷ thay muội gả tới Khúc Khương, nếu như muội sớm biết như vậy, nhất định sẽ không để mẫu phi làm như thế."
"Cảnh Huyên, muội không cần áy náy, tỷ sẽ không trách muội." Khổng Ngu cười cười.
"Muội biết trong lòng tỷ chỉ thích hoàng huynh, thực sự xin lỗi Ngu Nhi tỷ tỷ. Tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ cầu xin mẫu phi, không để tỷ gả tới Khúc Khương."
"Không kịp nữa rồi, Hoàng thượng đã hạ ý chỉ, ai cũng không thay đổi được." Giọng điệu của Khổng Ngu vẫn buồn tẻ và thờ ơ như cũ.
Cảnh Huyên thút thít mũi, nước mắt vẫn không ngừng rơi, kích động lắc lắc đầu, "Không phải, có thể thay đổi, không phải phụ hoàng vẫn chưa ban bố ý chỉ hay sao? Vẫn kịp, nhất định vẫn còn kịp! Muội đi cầu mẫu phi, nói mẫu phi đi cầu phụ hoàng, nếu mẫu phi không đồng ý, muội sẽ đi cầu phụ hoàng, cho dù lấy chết để bức, muội cũng sẽ không để tỷ gả qua đó."
"Vô dụng, Cảnh Huyên, đừng vì ta mà khiến mẫu phi và phụ hoàng muội tức giận, ta cam tâm tình nguyện."
"Tỷ nói dối, tỷ bỏ được hoàng huynh sao?"
Lời này vừa hỏi ra, Khổng Ngu hạ mắt xuống, cười cười.
Sau đó Khổng Ngu mở bàn tay ra, những cánh hoa rơi xuống mặt đất. Cho dù nàng đã cố gắng che chở, những cánh hoa vẫn bị nghiền nát.
Khổng Ngu chậm rãi mở miệng, "Từ nhỏ đến lớn, ta đều không muốn làm khó huynh ấy, không muốn buộc huynh ấy phải làm những điều mình không thích. Chỉ cần có thể ở bên huynh ấy, nhìn huynh ấy, ta đã cảm thấy mỹ mãn. Ta cũng biết, cho dù ta nói ngàn lần vạn lần phải trở thành Dung Vương phi của huynh ấy, nhưng chỉ cần huynh ấy không muốn, ta đều sẽ không cưỡng cầu."
"Ngu Nhi tỷ tỷ......"
"Cảnh Huyên, việc này ta đã đồng ý rồi, từ một khắc ta phụng chỉ tiến cung, ta đã tiếp nhận rồi. Thật ra đi tới Khúc Khương cũng tốt. Khi ta còn ở Thanh Sơn cư, từng nghe người ta nói, Khúc Khương có thảo nguyên mênh mông bất tận, cũng có nơi đẹp như tranh vẽ giống như Giang Nam. Muội cũng biết, ta vẫn luôn thích những nơi như vậy."
Nói đến đây, khóe miệng Khổng Ngu lại hiện lên một độ cong nhè nhẹ.
Nước mắt Cảnh Huyên càng lăn nhiều hơn, Khổng Ngu càng không trách tội nàng, thậm chí còn cười rạng rỡ như thế, nàng càng cảm thấy áy náy, càng cảm thấy nặng nề!
Cảnh Huyên cắn răng một cái, ưỡn ngực và nói đầy tự tin, "Không được, muội không thể để tỷ gả tới Khúc Khương, muội biết rõ trong lòng tỷ chỉ có hoàng huynh. Muội không thể chia rẽ hai người."
Ngay khi nói xong, Cảnh Huyên lập tức chạy ra khỏi Triệu Hiến điện, căn bản không để ý tới Khổng Ngu phía sau đang cố gắng ngăn cản.
Nhìn thân ảnh kia chạy trốn ra ngoài, trong mắt Khổng Ngu mang theo một sự thương cảm, thật lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Thật ra trong lòng nàng hiểu rất rõ ràng, chuyện này đã không thể nào xoay chuyển trời đất! Nàng cần phải gả!
......
Cảnh Huyên chạy về Chương Chất điện, Tiêu Phi vừa lúc trở về
từ Phụ Dương điện.
Tiêu Phi vừa mới ngồi xuống, trà trong tay còn chưa đưa tới miệng đã nghe được tiếp bước chân hấp tấp truyền đến từ xa tới gần.
Tiêu Phi nhíu mày lại!
Cẩu nô tài nào dám càn rỡ như thế?
Khi Tiêu Phi đang muốn bùng nổ cơn giận, lập tức nhìn thấy Cảnh Huyên vội vội vàng vàng, lau nước mắt đi vào, nhào vào bên cạnh mình.
"Mẫu phi, Huyên Nhi cầu xin người, cầu xin người đừng để Ngu Nhi tỷ tỷ thay con đi hòa thân. Con cầu xin người! Mẫu phi, người hãy nói với phụ hoàng một câu đi."
Nước mắt Cảnh Huyên rơi xuống!
Tràn ngập cảm giác áy náy!
Bàn tay nắm chặt chén trà của Tiêu Phi run rẩy, đầu ngón tay dùng lực nên trở nên tái nhợt, bởi vì Cảnh Huyên đột nhiên lao tới, trà trong chén vừa lúc bắn tung tóe trên mu bàn tay Tiêu Phi, hơi nóng một chút.
Sau khi buông chén trà xuống, Tiêu Phi vuốt ve gương mặt Cảnh Huyên, nói, "Huyên Nhi, mẫu phi biết trong lòng con khổ sở, chẳng lẽ, con muốn gả tới Khúc Khương sao?"
"Nữ nhi đương nhiên không muốn, nhưng nữ nhi cũng không muốn Ngu Nhi tỷ tỷ phải gả thay nữ nhi."
"Hiện giờ việc này đã định."
"Thánh chỉ vẫn chưa được ban bố, vẫn còn kịp. Mẫu phi, người hãy giúp nữ nhi đi. Cầu xin người, hãy nói với phụ hoàng đừng để Ngu Nhi tỷ tỷ đi hòa thân."
Tiêu Phi thở dài một tiếng, sắc mặt cũng hơi xụ lại.
Tiêu Phi cầm tay Cảnh Huyên, nói, "Huyên Nhi, phụ hoàng con đã sắc phong Khổng Ngu là công chúa Tuệ Văn, tương đương với việc ban bố thánh chỉ. Cho dù hiện giờ mẫu phi có nói với phụ hoàng con cũng không thay đổi được gì. Con hãy ngoan ngoãn nghe lời, đừng náo loạn nữa."
Cảnh Huyên liều mạng lắc đầu, "Không đời nào, nữ nhi không muốn bất nghĩa với Ngu Nhi tỷ tỷ. Tỷ ấy đối xử với nữ nhi tốt như vậy, sao nữ nhi có thể nhìn tỷ ấy thay nữ nhi gả đi mà không làm gì cả?"
"Vì sao con không hiểu vậy? Đây là ý của phụ hoàng con, mẫu phi chỉ đưa ra một kiến nghị mà thôi. Hơn nữa, tuổi của Khổng Ngu cũng không còn nhỏ, gả tới Khúc Khương, là phúc khí của Khổng gia. Và nàng ấy cũng không hề phản kháng, con cần gì phải nói chuyện giúp nàng ấy?"
"Không phải, tỷ ấy không muốn, tỷ ấy thích hoàng huynh Cảnh Dung, mẫu phi người cũng biết."
Biết!
Đương nhiên biết!
Có lẽ toàn bộ người trong cung đều biết!
Trước đó, tất cả mọi người đều cho rằng, vị trí "Dung Vương phi" sẽ là của Khổng Ngu.
Tiêu Phi hiện ra vẻ mặt khó xử, "Đứa nhỏ ngốc, hoàng huynh con không có khả năng sẽ cưới nàng ấy, nếu như muốn cưới, sớm đã cưới. Có lẽ Khổng Ngu đã biết điểm này, vì vậy mới đồng ý việc hòa thân lần này."
"Không phải, hoàng huynh đối xử tốt với Ngu Nhi tỷ tỷ như vậy, nhất định là vì thích tỷ ấy." Cảnh Huyên nói rất kiên quyết.
Bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau!
Cảnh Dung tốt với Khổng Ngu như vậy, tất nhiên là vì thích tỷ ấy.
Nhất định là như thế!
Nhưng ngược lại, nàng mang theo khuôn mặt khổ sở, cầm tay mẫu phi mình, "Mẫu phi, nữ nhi thật sự cầu xin người, người hãy nói gì đó với phụ hoàng đi."
"Việc này đã định, mẫu phi căn bản không có biện pháp, đêm mai sẽ mở tiệc trong cung, có mời những người Khúc Khương kia tới, đến lúc đó phụ hoàng con sẽ tuyên bố trước mặt mọi người, dùng thân phận công chúa của Khổng Ngu, hòa thân tới Khúc Khương, hết thảy đều đã định."
Thái độ của Tiêu Phi hơi cứng rắn một chút.