Mặc dù Khổng Ngu không phải là công chúa, nhưng khí chất lại nho nhã hơn hẳn công chúa!
Nàng chậm rãi tiến lên, cúi đầu hành lễ, không thể không nói nàng rất tự nhiên hào phóng. Hoàng thượng và Tiêu Phi nhìn nàng, thật sự cảm thấy thích tất cả về nàng.
Kỳ Trinh Đế tất nhiên khen nàng trên trời, Tiêu Phi cũng phụ họa một bên.
Uất Trì Lâm không phải là Khúc Khương Vương, nói là tới cầu thân, nhấn mạnh ở chữ "cầu", Kỳ Trinh Đế liền "cấp" một nữ nhân, hắn chỉ có thể phụng mệnh nhận lấy, hậu lễ cũng được tặng lên, phô trương hộ tống người quay về Khúc Khương.
Kỷ Vân Thư kín đáo liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái, thấy hắn không hề dao động, giống như Khổng Ngu chỉ là một nữ tử xa lạ không chút quen biết với hắn, không đáng để hắn nâng mi.
Thậm chí ngay cả khi cùng nhau nâng chén, Cảnh Dung cũng giống như người không có việc gì, nâng chén uống rượu, thậm chí còn có hứng thú, liên tục uống thêm vài ly.
Tuy nhiên, điều này lại có một loại hương vị mượn rượu giải sầu.
Lúc này, Khổng Ngu đoan trang ngồi ở bên cạnh Tiêu Phi, đôi tay bị Tiêu Phi nắm lấy, mặt đầy thân thiện đang nói gì đó với nàng.
Khổng Ngu đáp lại Tiêu Phi, chỉ có khóe môi vẫn luôn cười nhạt không đổi.
Nữ tử này, thật sự giống như Cảnh Dung đã nói, nàng ấy nguyện ý gả hay sao?
Thôi, không liên quan tới nàng!
Sau một khoảnh khắc, nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
"Kỷ tiên sinh."
Đột nhiên, bên tai có tiếng người nào đó gọi nàng.
Nàng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một tiểu thái giám nhét vội một tờ giấy vào trong tay nàng.
Sau đó tiểu thái giám lập tức rời đi!
Nàng nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay, hơi sửng sốt một chút, lúc này mới mở nó ra.
—— Hồ hoa sen.
Trên mặt giấy chỉ viết ba chữ!
Ai gửi cho nàng?
Nàng vo tròn tờ giấy, nhìn một vòng ở trên yến hội, vừa lúc phát hiện ra, Kỷ Hoàn đã rời khỏi chỗ ngồi.
Những gì nên phải đối mặt, sớm hay muộn cũng phải đối mặt, trốn cũng trốn không được.
Thừa dịp Cảnh Dung đang "mượn rượu giải sầu", nàng lặng lẽ rời đi.
Nhưng chân trước nàng mới rời đi, Lang Bạc đã nói với Cảnh Dung, "Vương gia, có cần theo sau hay không?"
Cảnh Dung tiếp tục rót một ngụm rượu vào trong miệng.
Phía sau lưng hắn giống như có thêm một đôi mắt, nói, "Không cần, có Tử Câm đi theo nàng, chờ sau khi nàng xong việc, ngươi hãy nói với Tử Câm, hộ tống nàng về phủ trước."
"Vâng!"
Lang Bạc lĩnh mệnh, sau đó ngoan ngoãn đứng ở một bên.
......Edit & Dịch: Emily Ton....
Lúc này trời đã tối đen, Quan Vọng đài khắp chốn mừng vui, bên ngoài, lại có vẻ hết sức vắng vẻ.
Kỷ Vân Thư hỏi cung nữ muốn mượn một chiếc đèn lồng nhỏ, đi tới hồ hoa sen trong Quan Vọng lâu.
Quả nhiên, Kỷ Hoàn thật sự đang chờ đợi nàng.
Ánh nến chậm rãi tới gần, chiếu rọi phía trên mặt nước phẳng lặng!
Kỷ Hoàn nắm chặt Hiên Xích kiếm hàng năm không rời tay của mình, căm tức nhìn nàng.
Kỷ Vân Thư cực kỳ khách khí, hạ mình xuống, "Không biết Kỷ tướng quân mời ta tới đây là vì chuyện gì?"
"Nói, ngươi rốt cuộc có phải Kỷ Vân Thư hay không?" Kỷ Hoàn trực tiếp chất vấn.
"Kỷ Vân Thư?" Kỷ Vân Thư nhắc lại tên mình, cười lạnh một tiếng, "Người này, là người nào của tướng quân?"
"Kẻ thù, kẻ thù giết chết đệ đệ giết chết người thân."
"Hả? Thì ra là thủ phạm giết người? Nhưng vì sao tại hạ lại nghe nói, đệ đệ tướng quân là Kỷ Nguyên Chức vì sợ tội nên đã tự sát? Và tổ mẫu tướng quân, lại vì nhiễm phong hàn nên mới qua đời. Vì sao lại trách tội tới trên người Kỷ cô nương? Hay là những gì tại hạ nghe được, khác với chân tướng vốn có?"
Kỷ Hoàn không phải là Kỷ Lê, tất nhiên không thể bình tĩnh được. Hắn tức giận đến nỗi đỏ mặt, kiếm trong tay, cũng muốn rút ra.
Kỷ Hoàn cực kỳ tức giận, "Ngươi không cần vòng vo với ta, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cuộc có phải là Kỷ Vân Thư hay không?."
Kỷ Vân Thư quyết tâm nói, "Nếu, ta nói đúng thì sao?"
Giọng nói của nàng vừa rơi xuống, Kỷ Hoàn đã rút Hiên Xích kiếm ra khỏi vỏ, cùng với một luồng kiếm phong lạnh lẽo, nhắm ngay vào cổ Kỷ Vân Thư.
"Nếu đúng là ngươi, ta sẽ giết chết ngươi."
Kỷ Hoàn thô bạo điên cuồng hung ác nói, chấn đến nỗi mặt nước phẳng lặng cũng bắt đầu xáo trộn.
Kỷ Vân Thư nâng cằm lên, kiếm phong để ở trên cổ tinh tế của nàng, cho dù chỉ còn cách một chút khoảng cách, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được sự khát máu của Hiên Xích kiếm, lúc này đang điên cuồng muốn đâm vào cổ họng nàng.
"Kỷ tướng quân, ngươi muốn giết ta ở trong hoàng cung hay sao?"
"Ngươi cho rằng ta không dám?"
"Không, ngươi đương nhiên dám, Lâm tướng quân quát tháo trên chiến trường có gì không dám? Tuy nhiên......" Trong khi nói, nàng bước nhỏ đi về phía trước một bước, cổ gần như đã để ở phía trước kiếm phong, nhướng mắt lên không sợ, tiếp tục nói,"Nếu ngươi giết ta, hôm nay, ngươi
cũng không ra được đại môn hoàng cung."
Giọng điệu của nàng, giống như được vọng lại từ dưới vực sâu, thấm vào túi da người, nháy mắt hóa thành vô số mũi kiếm, đâm vào lục phủ ngũ tạng.
Kỷ Hoàn thu lại thanh kiếm trong tay sau khi suy nghĩ lại những lời nàng vừa nói.
Nhưng trên cổ Kỷ Vân Thư vẫn bị kiếm phong sắc nhọn cắt một vết nho nhỏ.
Thật ra, nàng cực kỳ sợ hãi, chiếc đèn lồng nhỏ trong tay mà nàng mang theo cũng đang mơ hồ run rẩy.
Nhưng nàng biết, bản thân mình càng biểu hiện ra sự sợ hãi, với tính tình chỉ ăn cứng không ăn mềm của Kỷ Hoàn như vậy, vừa rồi nếu Hiên Xích kiếm đâm về phía nàng, nàng đã chết.
Kỷ Hoàn vẫn rất bình tĩnh, "Ngươi biết ta chưa bao giờ sợ người uy hiếp, và ngươi chính là Kỷ Vân Thư. Người ta muốn giết, cũng chính là ngươi!"
Trong ánh mắt hắn mang theo sát ý như muốn bùng nổ, càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Kỷ Vân Thư nâng cằm nhọn tinh tế, ánh mắt vốn âm trầm trở nên hiền dịu hơn.
Nàng gọi hắn một tiếng, "Nhị ca, ta không muốn đối địch cùng ngươi."
Đúng vậy, nàng thừa nhận!
Nàng gọi một tiếng "Nhị ca" này, khiến cho đuôi lông mày Kỷ Hoàn nhíu lại.
"Ta không phải Nhị ca ngươi, ngươi giết Nguyên Chức, tức chết tổ mẫu, ngươi đã bị trục xuất ra khỏi Kỷ gia. Ngươi là một tội nhân, không xứng để gọi tên ta."
"Chẳng lẽ Nhị ca cũng không phân biệt thị phi hay sao?" Ấn đường Kỷ Vân Thư đau đớn, "Năm đó, Kỷ Bùi là Nhị ca cứu về từ trên chiến trường, ta vẫn luôn rất cảm kích Nhị ca, cũng cảm thấy Nhị ca khác với bọn họ. Mặc dù Nhị ca luôn mồm nói muốn giết ta, ta vẫn nguyện ý tin tưởng Nhị ca không đành lòng như cũ. Nếu như Nhị ca thật sự tin tưởng ta đã khiến Tam ca chết, vậy được, Nhị ca hãy một kiếm giết chết ta đi."
Nàng nhìn hắn chằm chằm.
Thật ra, nàng đang muốn đánh cuộc một phen. Đánh cuộc trong lòng Nhị ca nàng, thật sự cũng giống như những người khác trong Kỷ gia hay không, lãnh khốc vô tình!
Mặc dù Kỷ Hoàn là một người lỗ mãng, nhưng không phải là người đầu óc có vấn đề, không biết suy xét. Kỷ Nguyên Chức đã giết người trước, cũng tự mình tự sát. Nói đến cùng, thực sự không liên quan gì tới Kỷ Vân Thư. Nhưng, đó là Tam đệ của hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn Tam đệ mình chết mà không làm gì.
Vì thế, Kỷ Hoàn thật sự hạ quyết tâm muốn giết Kỷ Vân Thư.
Nhưng vừa nghe những lời này của Kỷ Vân Thư, hắn lại do dự.
Một sự giằng xé trong trái tim hắn!
Loại biểu tình rối rắm này, tất cả đều hiện lên ở trên mặt hắn!
Bàn tay nắm kiếm của hắn đều đang run rẩy, sắc mặt đỏ bừng.
Trong khi đó, Thời Tử Câm ẩn ở trong bóng tối, đang rất bồn chồn.
Dám đả thương chủ tử của nàng, nàng sẽ đoạt đầu người nọ!
Đột nhiên!
A ——
Chỉ trong một cái chớp mắt, Kỷ Hoàn rống giận một tiếng!
Hắn giống như phát điên giơ thanh kiếm trong tay lên, đường kiếm giống như dao phay bổ về phía Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Kiếm phong mang theo một luồng gió mạnh, loé lên ánh sáng lạnh lẽo, từng chút một đánh úp về phía nàng.
Vốn tưởng rằng thanh kiếm kia sẽ chém nàng thành hai nửa, nhưng không ngờ rằng, bị chém thành hai nửa, là mặt nạ vàng ở trên mặt nàng.
Mặt nạ vỡ tan rơi về hai phía, một nửa dừng ở hồ hoa sen, một nửa dừng ở trên chiếc đèn lồng trong tay nàng.
Và chiếc đèn lồng, cũng rơi xuống mặt đất!