Trạm dịch có người đã chết!
Người chết, không phải ai khác, không ngờ chính là Uất Trì Lâm.
Nghe nói, hắn chết ở trong phòng mình, đầu rơi xuống đất, máu tươi đầy phòng.
Khi Kỷ Vân Thư nghe thấy điều đó, trái tim nàng đột nhiên thắt lại. Sau một hồi đắn đo, nàng quyết định đi tìm Cảnh Dung một chuyến, đúng lúc tiểu quan đưa tin cũng vừa rời đi.
Cảnh Dung đứng ở bên ngoài đại sảnh, đôi tay đặt ở sau người, cau mày.
Uất Trì Lâm chính là Đại tướng quân Khúc Khương, bị người chém đầu ở Đại Lâm là việc vô cùng nghiêm trọng.
Đoán chừng lúc này, Kỳ Trinh Đế đang vứt chén đập bàn.
Kỷ Vân Thư đi tới, nhưng nàng được nghênh đón bằng cặp mắt kỳ lạ của Cảnh Dung, nàng nhìn thấy có chút khó hiểu.
"Uất Trì tướng quân đã chết?" Nàng hỏi.
Cảnh Dung đáp lại, "Ừ, bị người chém đầu, chết ở trạm dịch."
"Chết như thế nào?"
Cảnh Dung không đáp lại, vẫn mang theo ánh mắt kỳ lạ đó nhìn nàng, miệng hắn giật giật, muốn nói rồi lại thôi.
Sau một lúc do dự, hắn nói, "Đã bị người dùng kiếm chặt đầu, trong phòng, toàn bộ đều là mùi rượu, có lẽ bởi vì hung thủ say rượu, lúc này mới giết chết người."
"Hung thủ là ai?"
Ánh mắt Cảnh Dung tối sầm lại.
Sau đó thốt ra hai chữ, "Kỷ Lê!"
Kỷ Lê?
Kỷ Vân Thư xác định mình không hề nghe lầm. Là Kỷ Lê. Là đại ca giảo hoạt kia của nàng.
"Vì sao lại như thế? Vì sao hắn lại giết Uất Trì tướng quân?" Nàng không tin.
"Hôm qua, sau khi yến hội kết thúc, Uất Trì tướng quân mời Kỷ Lê đi tới trạm dịch tiếp tục uống rượu. Buổi sáng hôm nay, có người đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Kỷ Lê cầm kiếm đứng ở bên thi thể."
"Nhưng điều này cũng không thể phán định hắn chính là hung thủ."
"Trạm dịch đều là người Khúc Khương, ngoài cửa còn có thị vệ canh gác, người khác không có khả năng đi vào. Ngoại trừ Kỷ Lê giết hắn ta ra, không có người nào khác."
Cảnh Dung khẳng định nói.
Nhưng bệnh nghề nghiệp nói cho Kỷ Vân Thư biết, trước khi chưa có chứng cứ chứng minh một người giết người, tất cả mọi sự lên án đều không thể chấp nhận.
Nàng nói, "Nếu ý Vương gia muốn nói, bởi vì Kỷ Lê uống say nên mới giết Uất Trì tướng quân, đây chỉ có thể xem như suy đoán. Hơn nữa, cho dù trạm dịch có phải là người Khúc Khương hay không, nhưng bọn hắn cũng đều là người. Chỉ cần đó là người, tất cả đều là nghi phạm."
"Vậy nàng giải thích thanh kiếm trong tay Kỷ Lê như thế nào?"
"Nếu như lúc ấy, sau khi hắn say rượu tỉnh lại, trong tay mới có thêm một thanh kiếm thì sao?"
"Ý của nàng muốn nói, có người giá họa cho hắn?"
"Ta cũng không nói như vậy, nhưng ta muốn nói cho Vương gia biết, dưới tình huống chưa có chứng cứ chắc chắn, không thể đưa ra kết luận. Nếu không, sẽ hại chết người."
Hai người, ngươi một lời ta một ngữ!
Bên nào cũng cho mình là đúng!
Kỷ Vân Thư không muốn tranh luận với hắn, nàng chỉ hy vọng hắn có thể hiểu ý của mình.
Rốt cuộc, trên đời này án oan quá nhiều!
Cho dù là ở thời hiện đại với kỹ thuật tiên tiến, cũng có vô số án oan.
Và thường thì khi phát sinh những án oan đó, đa số đều do người khác suy đoán loạn thêm.
Cảnh Dung cũng coi như một hài tử tốt, bị Kỷ Vân Thư dùng miệng "giảng dạy" một phen, trong lòng chắc chắn cũng đánh mất ý niệm kia.
Tuy nhiên, hắn nheo mắt liếc nhìn Kỷ Vân Thư một cái, hỏi, "Đại ca và Nhị ca nàng đều muốn lấy mạng nàng, vì sao lúc này, nàng vẫn còn bảo vệ hắn như vậy?"
Nàng biết Cảnh Dung sẽ hỏi câu này!
Kỷ Vân Thư nghiêng người, "Ta không bảo vệ ai, nhưng mạng người là vô giá, cần phải nghiêm túc tìm kiếm bằng chứng."
"Vậy nàng hãy chuẩn bị một chút đi."
"Hả?" Nàng mang vẻ mặt không hiểu.
Cảnh Dung trầm ngâm một tiếng, "Vừa rồi quan sử chính đã tới đây thông báo, nàng phải đi một chuyến."
"Không phải nên tới tìm Kinh Triệu Doãn hay sao?"
Tìm nàng làm gì?!
Cảnh Dung cũng mang vẻ mặt không muốn, nhưng cực kỳ bất đắc dĩ, "Nàng có thể phá vụ án mất tích mà mấy tháng đều phá không được, sớm đã nổi tiếng trong kinh thành. Khi có chuyện gấp, nàng cũng đừng oán Kinh Triệu Doãn sẽ tới tìm nàng. Đây là thánh chỉ của phụ hoàng."
Quả thực là đang bức bách nàng!
Trong lòng Kỷ Vân Thư bực tức, cũng biểu hiện lên trên khuôn mặt, không vui nói, "Ta vừa không phải quan gia, chẳng phải Ngỗ tác, cũng không phải người trong triều, trong tay không hề nhận được một nửa đinh bạc, không thể trở thành sức lao động rẻ mạt."
Cảm nhận, chính là đang nghĩ tới tiền!
Rõ ràng bầu không khí tương đối nghiêm trọng, giờ phút này lại bị những lời này của Kỷ Vân Thư quét trôi không còn một mảnh.
Cảnh Dung lau mồ hôi một phen, "Yên tâm, bạc
không thể thiếu cho nàng, cho dù quan gia không cho, bổn vương cũng sẽ cấp, bảo đảm cuộc đời này của nàng đều không phải lo."
"Ngươi nói nghiêm túc đấy chứ?"
"Nghiêm túc!"
Nếu nàng trở thành Dung Vương phi của bổn vương, còn phải lo lắng những điều này sao?
Đảm bảo nàng sẽ mặc vàng đeo bạc, sơn hào hải vị, ăn uống không lo!
Tuy nhiên, những tính toán nho nhỏ của hắn, Kỷ Vân Thư không thể biết được, nàng chỉ biết tin hắn. Vì thế, nàng lập tức mang theo hộp gỗ đàn hương đựng những con dao nhỏ, đi tới trạm dịch một chuyến.
......
Bên ngoài, người của Kinh Triệu Doãn đã vây quanh trạm dịch. Lúc nàng đi vào, những tướng sĩ Khúc Khương đều trong bộ dáng sẵn sàng chiến đấu, tất cả đều nắm kiếm trong tay, chuẩn bị rút ra bất cứ lúc nào.
Tướng quân đã chết, sao bọn họ có thể tiếp tục ngồi ăn ăn uống uống.
Kinh Triệu Doãn đi lên đón, gật gật đầu về phía Kỷ Vân Thư, "Kỷ tiên sinh, ngài đã đến rồi, thật sự phiền toái ngài."
"Không sao!" Nàng trả lời một cách yếu ớt.
Kinh Triệu Doãn chỉ chỉ trên lầu, "Thi thể đang ở trên lầu."
"Ừ!"
Ngay sau đó, Kinh Triệu Doãn tiến đến bên tai Cảnh Dung, nói một câu, "Kỷ tướng quân đã bị áp tới đại lao Hình Bộ."
Cảnh Dung chỉ "Ừ" một tiếng!
Lúc này, Kỷ Vân Thư đã đi lên lầu, nhưng còn chưa đi vào hiện trường xảy ra án mạng, nàng đã bị mấy thanh kiếm ngăn cản.
Binh lính Khúc Khương vốn dĩ cực kỳ mạnh mẽ, đều là hung thần ác sát.
"Các vị hãy nhường đường một chút." Kỷ Vân Thư bình tĩnh nói.
"Là tướng quân Đại Lâm ngươi giết tướng quân chúng ta, hiện tại còn phái loại người như ngươi tới động tới thi thể tướng quân bọn ta, nghĩ cũng đừng nên nghĩ!" Một binh sĩ hung ác nói.
Loại người như ngươi?
Nói nàng là loại người nào?
Kỷ Vân Thư không hề tức giận, lắc đầu, kiên nhẫn khuyên bảo, "Nếu các ngươi muốn biết hung thủ giết chết tướng quân các ngươi là ai, vậy hãy để ta đi vào nhìn một cái. Nếu như có thể không cần khai đao, ta cũng không muốn đôi tay của mình dính máu."
"Hung thủ chính là tướng quân Đại Lâm các ngươi, còn muốn điều tra cái gì, chúng ta sẽ không để ngươi đi vào."
"Sao các ngươi không hiểu những gì ta nói?"
Thật sự khiến người đau đầu!
Binh lính kia căn bản không nghe, cắn răng, "Ngươi nhanh chóng rời đi đi."
Nói xong, hắn muốn tới đẩy nàng đi.
"Dừng tay!"
Một giọng nói truyền tới từ phía khác ở trên lầu hai.
Nghe tiếng nhìn lại, liền thấy tùy hầu đang đẩy Tô Tử Lạc đi tới.
"Tô tiên sinh!" Những binh lính đó cực kỳ cung kính với hắn!
Tô Tử Lạc lạnh mặt, ngước mắt nhìn Kỷ Vân Thư, nói, "Thì thể Tướng quân đang ở bên trong, Kỷ tiên sinh hãy vào đi thôi".
Binh lính Khúc Khương vừa nghe thấy vậy, không hề tránh ra!
"Tô tiên sinh, ngài đây là......"
"Tất cả tránh ra đi. Việc này hãy giao cho vị Kỷ tiên sinh này đi. Ta tin tưởng, hắn nhất định có thể tìm được hung phạm."
Mấy binh lính không dám phản bác lại, sau khi do dự một lúc lâu, đành phải thối lui qua một bên.
Ánh mắt Kỷ Vân Thư một lần nữa chuyển tới trên người Tô Tử Lạc, khoảng cách gần như vậy khiến nàng có thể quan sát kỹ nam tử này hơn.
Chân mày, hai tròng mắt, mũi, đôi môi, đều quá giống!
"Kỷ tiên sinh?"
Cho đến khi Tô Tử Lạc gọi nàng một tiếng, nàng mới hồi phục lại tinh thần!