Nghe những lời nói này, mong muốn được sống của Kỷ Lê dường như cũng không quá mạnh mẽ!
Giống như hắn đã tiếp nhận tình cảnh lúc này của mình!
Nhưng Kỷ Tư Doãn uy phong lẫm liệt, từ khi nào đã biến thành như vậy?
Cảnh Dung nhìn hắn ngồi trong bóng tối, hỏi, "Vì vậy, ngươi thật sự cho rằng, người là do ngươi giết?"
"Có lẽ vậy!"
"Giết người phải đền mạng, chưa kể vụ án mạng này liên quan tới việc hai nước, có khả năng Kỷ gia các ngươi đều sẽ liên lụy theo."
Kỷ Lê tắc ngước mắt nhìn Cảnh Dung, cười lạnh một tiếng, "Vương gia đang lo lắng sẽ liên lụy tới Tam muội của ta?"
Trên mặt Cảnh Dung không có biểu tình gì, có chút buồn cười nói lại với hắn một câu, "Chẳng lẽ Kỷ Tư Doãn đã quên? Nàng đã không phải là người Kỷ gia các ngươi."
Đúng vậy, nữ nhân của bổn vương đã bị Kỷ gia các ngươi trục xuất, cho dù các ngươi bị chém ba đời, cũng không liên quan tới nàng!
Tươi cười của Kỷ Lê bỗng nhiên trầm xuống, trong miệng nói một câu, "Cũng đúng!"
"Đã tới lúc này rồi, Kỷ Tư Doãn không định nói gì khác sao?"
Kỷ Lê hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới nghiêm túc nói với Cảnh Dung, "Vương gia, ngài là người thông minh, chắc hẳn đã nhìn thấy được điều kỳ lạ trong chuyện này đúng không? Nếu như thật sự có người muốn giá họa cho ta, vậy thì, mục đích của hắn là gì? Vì sao muốn hãm hại ta? Hơn nữa, lần này người Khúc Khương tới Đại Lâm, căn bản là ý của Tuý Ông không phải ở rượu. Có lẽ bọn họ có kế hoạch lớn hơn nữa, và kế hoạch này, cần phải bắt đầu từ ta. Đương nhiên, những điều này chỉ do ta suy đoán. Có lẽ, ta thật sự đã giết người. Rốt cuộc, 5 năm trước trong trận chiến ở Thương Thủy, tướng sĩ Khúc Khương đã chết rất nhiều dưới kiếm của ta. Vì vậy, khi nhìn thấy người Khúc Khương, ta có cảm giác như mình đang say, không thể khống chế được, chỉ muốn muốn giết người."
Những lời giải thích này, thật sự rất ngang bướng!
Kỷ Lê nhún nhún vai, chết thì chết, cùng lắm thì mười tám năm sau quay lại sẽ là một anh hùng hảo hán.
Nhưng sau khi Cảnh Dung nghe xong những lời phân tích này của hắn, nhíu này lại, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
Cảnh Dung lùi ra sau, nói, "Những lời ngươi nói, bổn vương đã nhớ kỹ. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, Kỷ Tư Doãn hãy đợi ở trong nhà lao. Hy vọng Kỷ Tư Doãn cũng hãy nhớ kỹ những gì bổn vương nói, Kỷ Vân Thư là do bổn vương mang vào kinh, nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Ngay cả khi ngươi ra khỏi nhà lao và muốn giết nàng, bổn vương đảm bảo, ta sẽ giết ngươi trước. Đây là cảnh cáo, không phải nhắc nhở."
Giọng điệu của Cảnh Dung mang theo uy hiếp!
Kỷ Lê chỉ lạnh lùng nhìn Cảnh Dung, trên khóe miệng câu một nụ cười thật sâu.
Sau khi Cảnh Dung thốt ra những lời này, hắn đã quay lưng rời đi. Sau khi Cảnh Dung rời đi, quản ngục ở chỗ ngoặt, liếc mắt nhìn kỹ về phía phòng giam Kỷ Lê một cái, nhìn thấy Kỷ Lê vẫn còn ở trong đó, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Ra khỏi đại lao, Cảnh Dung lên ngựa, quay về Dung Vương phủ.
Một bên, Lang Bạc không nhịn được hỏi một câu, "Vương gia, Kỷ Tư Doãn căn bản không hề nóng lòng giải thích, chẳng lẽ, hắn thật sự đã giết người?"
"Không biết!"
"Bị giam vào đại lao Hình Bộ, không lớn tiếng kêu gào, cũng chỉ có hắn."
Cảnh Dung liếc ngang về phía Lang Bạc một cái, vẻ mặt ghét bỏ, "Kỷ Tư Doãn không giống như những người khác, hắn biết rõ, cho dù hắn kêu gào nát họng, nếu phụ hoàng không nhìn thấy chứng cứ chứng minh hắn không giết người, phụ hoàng tuyệt đối không có khả năng thả hắn ra ngoài. Kêu gào thì có tác dụng gì?"
"Điều này...... là thuộc hạ ngu muội!"
Lang Bạc co giật khóe miệng!
Sau khi trở lại phủ, Cảnh Dung ngay lập tức đi tới Đông Uyển. Kỷ Vân Thư ở trong phòng với một tờ giấy trải ở trên bàn. Nàng vừa cầm bút lên, Cảnh Dung đã tiến vào.
Không biết có phải hơi vội hay không, miệng khô lưỡi khô, hắn vừa mới tiến vào, không nói lời nào đã uống liền hai chén nước.
Lúc này hắn mới ngồi xuống!
Kỷ Vân Thư cứ yên lặng nhìn hắn hồi lâu như vậy, nàng mới hỏi một câu, "Hỏi được gì hay không?"
Cảnh Dung trầm ngâm một lát, sau đó thuật lại tất cả những gì Kỷ Lê đã nói với hắn, không bỏ sót một từ.
Kỷ Vân Thư cẩn thận lắng nghe, trong lòng cũng bắt đầu suy ngẫm.
Nhưng Cảnh Dung tương đối buồn bực, nói, "Bổn vương có chút không hiểu. Kỷ Lê nhìn qua thực sự rất bình tĩnh, giống như hắn đã chết tâm, căn bản không còn mong cầu đường sống. Bổn vương thật ra nhìn không thấu."
"Vương gia nhìn không thấu là bởi vì hắn không nghĩ
muốn ngài nhìn thấu." Kỷ Vân Thư nói.
"Hả? Sao nàng nói như thế?"
"Đại ca này của ta, tâm tư cực kỳ kín đáo, khi gặp bất luận sự tình gì, hắn luôn tỉnh táo nhất. Người khác cảm thấy hắn không sao, nhưng thật ra, hắn đã sớm tìm lối thoát khác cho bản thân mình."
"Lối thoát khác? Bị giam giữ ở đại lao Hình Bộ đều là trọng phạm. Hơn nữa, hắn là do phụ hoàng ta tự mình hạ chỉ giam giữ, nếu phụ hoàng không mở miệng, ai cũng không cứu được hắn. Muốn vượt ngục, càng không có khả năng. Tìm lối thoát khác? Cũng chỉ có một con đường, đó chính là rửa sạch tội danh." Cảnh Dung tỏ vẻ hoài nghi đối với những lời nàng nói.
Nhưng Kỷ Vân Thư lại cực kỳ kiên định với niềm tin của mình, "Chính vì như thế nên người khác mới đoán không ra được tâm tư của đại ca ta, cho dù hắn thật sự giết người, cuối cùng, hắn cũng có thể sống sót ra ngoài."
"Nàng đã đánh giá quá cao Kỷ Lê!"
"Không, là Vương gia đã xem nhẹ hắn."
Nàng vừa nói như vậy, Cảnh Dung đột nhiên bỗng cảm thấy, bản thân mình dường như thật sự xem nhẹ điều gì, nhưng lại không thể nói ra.
Trong hồ lô của Kỷ Lê, đến tột cùng là đựng dược gì?
Kỷ Vân Thư nhìn thấy bộ dáng trầm tư của hắn, nói tiếp, "Tuy nhiên, cho dù ta đại ca rốt cuộc tìm được lối thoát khác, lối ra chỉ có con đường kia. Và hắn nói cũng đúng, đó chính là hết thảy này, rất có khả năng do người Khúc Khương bày kế. Bọn họ muốn lợi dụng cái chết của Uất Trì Lâm để đạt được mục đích thật sự của mình. Nếu vậy, thật sự là rất đáng sợ."
"Vì thế, nàng đang nghĩ tới điều gì?" Cảnh Dung nhướng mày, muốn tiếp tục lắng nghe nàng nói.
Nhưng thật ra, hắn cũng đã nghĩ tới!
Kỷ Vân Thư vừa lấy một chiếc bút cọ vẽ lên trên giấy, vừa nói, "Mối quan tâm lớn nhất giữa hai nước, không có gì hơn ngoài chủ quyền lãnh thổ. Lần này người Khúc Khương quấy rối biên cương vốn đã rất kỳ lạ, sau đó có được lệnh Hoàng thượng nên thuận lợi vào kinh. Tuy nhiên, không ngờ là tới cầu thân. Mặc dù lý do hợp lý, nhưng lại có chút hoang đường. Hoàng thượng vừa mới hạ lệnh để Khổng cô nương qua đó, theo lý, những người Khúc Khương nên phải rời đi ngay lập tức. Nhưng thật bất ngờ, chỉ sau một đêm Uất Trì Lâm đã chết. Sự tình rất hoàn chỉnh, thật sự giống như có quy luật, lên kế hoạch từng bước một. Hơn nữa, sau trận chiến 5 năm trước, Khúc Khương đã dâng cho Đại Lâm hai tòa thành trì. Khúc Khương Vương dù sao vẫn là một vị vua, vậy nên nhất định trong lòng sẽ có khúc mắc."
Cảnh Dung nghe xong những lời nàng nói, trong hai tròng mắt hiện lên một sự kinh ngạc, nhưng không phải khiếp sợ.
Hắn nói, "Vì vậy, nàng cho rằng mục đích cuối cùng của bọn họ đến đây lần này, chính là vì hai tòa thành trì kia? Từng bước một, từ khi quấy rối ở biên cương bọn họ đã bắt đầu bày mưu."
"Khả năng ấy rất lớn." Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng nói.
Cảnh Dung đứng lên từ trên ghế, đi về phía Kỷ Vân Thư. Đối với nữ nhân này, hắn đã hoàn toàn không thể dùng từ kính nể để hình dung. Nàng quá thông minh, thông minh đến nỗi khiến người cảm thấy, nàng thật sự đáng sợ.
Những việc này, chỉ sợ ngay cả những người lâu năm trên triều cũng đều không thể phân tích được tỉ mỉ kỹ càng như vậy.
Trong khi nàng lại có thể nhìn thấy được tình hình chung toàn cục!
Có lẽ vì nhận ra có ánh mắt đang đặt ở trên người mình, có chút thưởng thức nhưng lại cực kỳ nóng bỏng, Kỷ Vân Thư ngước mắt lên, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Cảnh Dung.