Không lâu sau, Mộ Nhược đã tới, giúp nàng kiểm tra miệng vết thương lần nữa.
Mộ Nhược gật gật đầu, "Không tệ, miệng vết thương không quá sâu, đây chắc là vết thương do hiên xích kiếm, đúng không?"
"Sao ngươi biết?" Kỷ Vân Thư hỏi.
Mộ Nhược rửa tay và cười, "Hoàng thượng ban thưởng hiên xích kiếm vô cùng lợi hại, thân kiếm căn bản không giống như kiếm bình thường. Ta thật ra từng may mắn nhìn thấy thanh kiếm kia của Kỷ tướng quân, vì vậy vừa nhìn thấy miệng vết thương của ngươi liền biết."
"Ồ!"
Kỷ Vân Thư không đáp lại.
Một lát sau, Mộ Nhược tò mò hỏi nàng, "Hôm qua cô nương hỏi ta, lương tâm và tính mạng, cái nào quan trọng hơn. Hôm nay, Kỷ Tư Doãn lại sợ tội tự sát, việc này có liên quan tới cô nương hay không?"
Lòng hiếu kỳ của hắn tăng lên!
"......"
"Cô nương không trả lời ta, tức là ta nói đúng rồi? Ta đây càng thêm tò mò, điều này có liên quan gì tới lương tâm?"
Hắn cảm thấy kỳ lạ!
Kỷ Vân Thư vẫn không đáp lại! Nàng cúi đầu, tâm tư không biết đã bay tới tận đâu.
Mộ Nhược thấy nàng không trả lời, cảm thấy hơi mất mặt, vì vậy nên thôi.
........
Bên kia!
Tô Tử Lạc một lần nữa bước vào trong cung, nhưng lần này, hắn chỉ gặp mặt một mình Kỳ Trinh Đế.
Trong điện!
"Người, đã chết. Việc này xem như chấm dứt. Đối với lời Tô tiên sinh đã nói lúc trước, chuyện trả lại thành trì, chỉ sợ hơi khó." Kỳ Trinh Đế không quanh co lòng vòng.
Tô Tử Lạc lắng nghe và trầm ngâm một lát.
Sau đó hắn nói, "Uất Trì tướng quân bị giết ở Đại Lâm, thủ phạm chính là Binh Bộ Tư Doãn Kỷ Lê các ngươi. Vụ án nhìn giống như đã kết thúc, một mạng bồi một mạng, thực tế có thể như thế. Tuy nhiên, sự nhục nhã thế này, Đại vương Khúc Khương chúng ta và bá tánh Khúc Khương, chắc chắn sẽ không tiếp nhận."
Thái độ của hắn cực kỳ cứng rắn!
Và ý của hắn như thế nào, Kỳ Trinh Đế cũng không cần suy đoán.
Kỳ Trinh Đế đi thẳng vào vấn đề nói, "Dùng một mạng người, bức trẫm trả lại hai tòa thành trì cho các ngươi, có phải quá buồn cười hay không?"
Thật là nực cười!
"Đối với Hoàng thượng mà nói, hai tòa thành trì căn bản không tính là gì, nhưng là đối với Khúc Khương chúng ta lại khác. Chỉ cần Hoàng thượng đồng ý, vụ án mạng này mới thật sự xem như kết thúc. Từ đây, ta sẽ hạ lệnh cho ba vạn quân lui binh khỏi biên cương, hai nước sẽ không tham chiến. Nhưng......"
"Cái gì?" Kỳ Trinh Đế khiếp sợ.
"Nếu như Hoàng thượng không đồng ý, ta chỉ có thể nghĩ tới, việc một tướng quân bị giết ở nước khác, nhất định sẽ kích động sự phẫn nộ của dân chúng. Mấy vạn tướng sĩ bên ta sẽ ôm tâm dù chết cũng phải chém giết. Tới lúc đó, chỉ sợ sẽ không giống như 5 năm trước nữa, mọi sự khống chế đều nằm ở trong tay Hoàng thượng. Như vậy, nếu Hoàng thượng không trả lại hai tòa thành trì, nói không chừng sẽ càng tổn thất nhiều hơn."
Tô Tử Lạc trực tiếp uy hiếp!
Kỳ Trinh Đế vốn rất ngạo kiều, từ khi ông nắm quyền, chưa từng có người nào dám đe dọa ông.
Tô Tử Lạc khiêu khích lần nữa, khiến Kỳ Trinh Đế không thể tiếp tục nhịn.
Nhưng ——
Kỳ Trinh Đế lại không tức giận.
Ngược lại Kỳ Trinh Đế bình tĩnh nói, "Ý của Tô tiên sinh, trẫm đã hiểu. Nếu như đây cũng là ý của Khúc Khương vương, vậy được, trẫm đồng ý với ngươi sẽ cân nhắc về chuyện này rõ ràng. Hai ngày sau, trẫm sẽ cho ngươi câu trả lời."
Ông đang gặp quỷ hay sao?!
Không phải ông nên kéo hắn ra ngoài chém đầu hay sao?
Sự hào phóng bất ngờ như thế, giống như đã được thoát thai hoán cốt.
Cuối cùng, Tô Tử Lạc quả thực an toàn rời khỏi đại điện!
Kỳ Trinh Đế áp chế lửa giận, nhưng cuối cùng không thể khống chế được nên phát tiết ra ngoài.
Một bàn toàn tấu chương và bút lông bị quét xuống sàn nhà.
Kỳ Trinh Đế cuộn nắm tay thành nắm đấm, đập mạnh trên bàn, "Được lắm, Tô Tử Lạc."
........
Cũng vào buổi tối hôm đó, Tô Tử Lạc nhận được tờ giấy do Kỷ Vân Thư lặng lẽ đưa tới.
"Giờ Dậu ngày mai, phía Tây thành." (5-6h tối)
Hắn vò nát tờ giấy ở trong tay, vốn định vứt bỏ, nhưng lại mở ra và nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó đặt ở trên ánh nến.
Đốt!
Đôi mắt trong veo của hắn vẫn rất bình tĩnh, không thể nhìn ra được bất luận cảm xúc gì.
Cho đến khi ——
Liệt nhi đi đến bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua tờ giấy dã bị đốt thành tro, khoa tay múa chân mấy với hắn, vẻ mặt khó chịu.
Tô Tử Lạc vẫy vẫy tay về phía Liệt nhi, ý bảo nó đi tới.
Đợi sau khi Liệt nhi ngồi xổm trước mặt hắn, khóe miệng hắn mới tràn ra một nụ cười, giọng điệu mang theo đau lòng nhưng đầy sủng nịch.
Hắn nói, "Liệt nhi, ta đồng ý với ngươi, chờ sau khi kết thúc mọi chuyện, ta sẽ mang ngươi quay về quê nhà của
ngươi, được không?"
Liệt nhi gật đầu!
Nó lại khoa tay múa chân vài cái lần nữa.
Tô Tử Lạc lắc đầu, vẫn tươi cười nói, "Không, Thư nhi sẽ không đi cùng chúng ta, nàng sẽ lưu lại đây. Nơi này, có người sẽ chăm sóc cho nàng."
"A a a"
"Không phải, sao ta sẽ không cần Thư nhi được chứ? Nhưng nàng ấy đã không thuộc về ta."
Giọng nói của hắn nhạt dần!
Liệt nhi mở to cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Hai năm qua, Tô Tử Lạc chỉ chia sẻ suy nghĩ và bí mật của mình với nó.
Có lẽ bởi vì nó không nói được, sẽ không nói bí mật trong lòng hắn ra ngoài, càng sẽ không hỏi đến chuyện của hắn, vì vậy, Tô Tử Lạc thường xuyên nói với nó về sự tình đã xảy ra ở Cẩm Giang trong ba năm trước.
Bao gồm những gì đã xảy ra với Kỷ Vân Thư!
Sự thật chứng minh, Liệt nhi thật sự là một người nghe hoàn hảo.
Thật lâu sau, Tô Tử Lạc duỗi tay ra đóng cửa sổ lại, ngồi một hồi lâu ở trên xe lăn.
Liệt nhi vẫn ngồi xổm bên cạnh hắn, không tiếp tục quấy rầy.
.......
Hôm sau!
Hoàng thượng hạ lệnh, ân chuẩn cho Kỷ Hoàn mang theo thi thể Kỷ Lê hồi hương an táng, nhưng không cho phép lập bia mộ.
Kỷ Hoàn không tiếp tục gây sự, sau khi nâng thi thể Kỷ Lê rời khỏi đại lao Hình Bộ, lập tức vận chuyển thi thể quay về Cẩm Giang.
Đối với Hoàng thượng, tất nhiên là đóng cửa suy ngẫm!
Hai thành trì này, có nên cho?
Hay là không cho?
Bên ngoài các thái giám không dám đi vào quấy rầy, quan viên trên triều đình cũng không ai dám đi vào quấy rầy.
Bọn họ đều sợ trời giáng họa!
Vì thế chén "canh nóng chảo" kia, không ai muốn uống.
Kỷ Vân Thư vẫn chờ đợi ở trong viện của mình, người khác nói chuyện với nàng, nàng không để ý, cơm không ăn, nước cũng không uống.
Không có biện pháp nào khác, nhóm nha đầu đành phải đi thông báo với Cảnh Dung.
Cảnh Dung vừa đến, câu đầu tiên đó là, "Hay là bổn vương đưa nàng đi am ni cô, làm tiểu ni cô thì như thế nào?"
Thật ra nàng cũng có suy nghĩ như vậy!
Cạo trọc đầu, quăng hết mọi chuyện cho xong!
Nhưng nghĩ nghĩ, mái tóc này tốt xấu gì nàng đã phải nuôi mấy năm, nếu phải cắt đi thì thật sự luyến tiếc!
Nàng đứng ở dưới gốc cây hoa mai, không nói gì.
Tâm sự nặng nề.
Cảnh Dung thở dài một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Nếu như nàng thật sự muốn đưa đại ca nàng một đoạn đường, hiện tại hãy nhanh chóng đi tới cửa thành, may ra còn kịp."
"Ta không muốn đưa tiễn hắn."
Vì đó không phải là Kỷ Lê!
Cảnh Dung nói tiếp.
"Từ sau khi nàng gửi báo cáo vụ án, nàng vẫn luôn như vậy, bổn vương không muốn hỏi nàng nhiều chuyện, nhưng không đành lòng nhìn thấy nàng cứ tiếp tục như vậy."
"Ta không sao." Nàng nhẹ nhàng trả lời, nhưng vội nói một câu, "Có lẽ, trong khoảng thời gian này đã gặp quá nhiều sự tình, trong lòng luôn cảm thấy bực bội."
Cảnh Dung biết trong lòng nàng có tâm sự, nhưng không muốn làm rõ nó.
Một lát sau, hắn sai người bưng tới một ít đồ ăn, lôi kéo Kỷ Vân Thư vào phòng, ấn nàng ngồi ở bên cạnh bàn.
"Nhanh chóng ăn một ít đi!"
Hắn không khuyên can nữa, mà dùng miệng lưỡi ra lệnh.
Kỷ Vân Thư nhấp môi, có chút kháng cự, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy đũa, ăn một ngụm cơm.
Thấy thế, Cảnh Dung trực tiếp lấy đũa và gắp một miếng thịt vào trong bát của nàng.
"Nữ tử, gầy quá sẽ không tốt."