Người ta thường nói, đau đớn là có đi có lại.
Kỷ Vân Thư đã đợi Kỷ Bùi hai năm, đau đớn hai năm.
Kỷ Bùi mất đi Kỷ Vân Thư hai năm, cũng đau đớn hai năm.
Lúc này, cả hai người đều cực kỳ thương tâm.
Kỷ Vân Thư ghé vào trên đùi hắn, nước mắt chảy xuống theo sườn mặt, làm ướt quần áo Tô Tử Lạc.
"Chàng phải biết rằng, chỉ cần chàng quay về, bất luận sự tình gì, đều đã là quá khứ. Vì sao, vì sao để ta đợi chàng lâu như vậy. Cho dù, chàng chỉ cần nhắn cho ta một câu cũng tốt, để ta biết được rằng chàng vẫn còn sống, như vậy là đủ rồi."
Lời nói bị gió lạnh thổi tan, có chút mơ hồ.
Tô Tử Lạc không phải nghe được rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn biết nàng đang nói gì.
Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của Kỷ Vân Thư.
Cực kỳ dịu dàng!
Ngay lập tức, thật sự giống như đã quay trở về rất nhiều năm trước!
Chiều hôm đó!
Hắn ngồi ở ghế trên, Kỷ Vân Thư cũng ghé vào trên đùi hắn giống như bây giờ, hai người thơ từ ca phú và nói về triết học binh gia.
Không có gì giấu nhau!
Nói hết tất cả những gì mình biết!
Hiện tại, chỉ là thời gian và địa điểm đã thay đổi mà thôi.
Đương nhiên, tâm tình hai người, dường như cũng đã thay đổi.
Một lúc lâu sau, Tô Tử Lạc nói, "Năm đó, ta từng nói, một ngày nào đó, ta sẽ mang nàng đi tới những nơi nàng muốn, dạy nàng cưỡi ngựa, dạy nàng bắn tên. Nhưng hiện tại, ta đã không thể làm được điều đó."
Nàng lắc lắc đầu, "Không quan trọng nữa!"
Tô Tử Lạc: "Nếu như tương lai thật sự có cơ hội, Thư nhi, ta nhất định sẽ mang nàng rời đi, đi tới những nơi nàng muốn, không bao giờ quay lại đây nữa."
Hắn tràn đầy hối tiếc!
Kỷ Vân Thư sao có thể quên được những gì hắn đã từng nói. Nàng nhớ rất rõ, hắn cũng từng hỏi nàng muốn đi những đâu?
Nàng nói, nàng muốn cưỡi ngựa đi tới thảo nguyên rộng lớn, muốn leo lên những ngọn núi tuyết, nàng cũng muốn đi ngắm những bông hoa lửa dưới chân núi Lang.
Ngắm nhìn tất cả những cảnh đẹp của thiên nhiên!
Lúc ấy, Kỷ Bùi dịu dàng nho nhã, đồng ý với tất cả những gì nàng nói.
Nàng cũng nhớ rõ, tâm nguyện của Kỷ Bùi, chính là rong ruổi trên chiến trường, trở thành một Đại tướng quân.
Nhưng hiện tại, hắn thật sự không thể làm được.
Kỷ Vân Thư đột nhiên cảm thấy chua xót nơi mũi, nước mắt rơi xuống càng nhanh, càng ngày càng nặng nề hơn!
Nàng nói, "Kỷ Bùi, thực sự xin lỗi!"
Hả?
Tô Tử Lạc dường như mơ hồ cảm giác được điều gì.
Kỷ Vân Thư vẫn ghé vào trên đùi hắn, tiếp tục nói, "Nếu như thật sự còn có cơ hội, cho dù phía trước gian nan hiểm trở, ta nhất định cũng sẽ rời đi cùng chàng. Nhưng hiện tại, ta thực sự xin lỗi."
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
"Chàng hãy nhanh chóng đi thôi, đừng quay trở lại Đại Lâm."
"......"
Trong lòng Tô Tử Lạc đã đoán ra được, nàng đang ám chỉ điều gì.
Ngay cách đó không xa, ba mươi đại hán cầm đuốc sáng trưng, nhấp nháy đi về phía bên này.
Bước chân vội vã, đồng thời có thể nghe được tiếng vó ngựa......
Vang lên từ xa đến gần.
Kỷ Vân Thư thu hồi ánh mắt, chậm rãi đứng lên, nhìn hắn.
Nàng nói, "Hoàng thượng đã hứa với ta, sẽ thả chàng cùng với tướng sĩ của chàng an toàn quay về Khúc Khương. Ngày mai chàng hãy đi đi."
"......"
Hắn không thể tin nổi!
Hắn thua.
Nhưng hắn không cam lòng nên muốn nghe Kỷ Vân Thư nói thêm một chút.
"Bản hành án ta đã giao cho Hoàng thượng, ta đã nói thật tất cả. Đại ca ta không giết người, vì vậy ta không thể oan uổng hắn, càng không thể vì đó mà hại thêm một mạng người. Đó là đại bất nghĩa."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Thật ra, ta vẫn luôn nghi ngờ chàng chính là Kỷ Bùi. Tuy nhiên, ta còn muốn đánh cuộc với bản thân mình một phen."
"Ta vẫn đang lắng nghe."
"Uất Trì Lâm chết, chàng không hề hãm hại ai, chỉ hãm hại duy nhất Kỷ Lê. Mục đích của chàng, cũng rất rõ ràng, chính là muốn Kỷ Lê chết mà thôi. Ta chỉ muốn xem một chút, những suy đoán của ta rốt cuộc có đúng hay không. Vì thế, ta đã đưa cho Kinh Triệu Doãn một phần hành án tiến cung. Trên phần hành án còn lại, thật ra ta đã giao dịch cùng với Hoàng thượng."
"Ta đã bảo đảm với ông ấy, có thể không cần phải trả lại hai toà thành trì cũng có thể giải quyết được vụ án này, nhưng ông ấy cần phải hứa với ta, thả chàng cùng với tướng sĩ của chàng an toàn trở về. Và sự thật cũng chứng minh, ta thật sự đã đánh cuộc chính xác. Mục đích của chàng, quả nhiên là Kỷ Lê. Chàng thật sự đã đi tới đại lao Hình Bộ, cũng thật sự giết hắn ở trong phòng giam. Từ khi chàng bắt đầu giết Uất Trì Lâm, tất
cả mọi thứ, đều chỉ vì để đạt được mục đích của chàng. Nếu như việc này được công bố ra, hậu quả sẽ như thế nào, trong lòng chàng chắc hẳn hiểu rất rõ."
"Cho dù trong tương lai, hai nước thật sự giao chiến. Nếu chàng làm tướng quân, vì để đạt được mục đích của mình mà giết hai mạng người, thử hỏi, các tướng sĩ của chàng, làm thế nào có thể tiếp tục phục tùng chàng? Lúc đó, ba vạn tướng sĩ ở biên cương, bất quá cũng sẽ chia năm sẻ bảy mà thôi."
Tô Tử Lạc chăm chú lắng nghe!
Kỷ Vân Thư đỏ mắt, cố gắng nín khóc.
Nàng thu mình lại.
Sau đó, Kỷ Vân Thư hít thở một hơi, nói, "Những đạo lý này, đều do chàng dạy ta. Chàng sẽ không phải không nhớ đúng không? Chàng đã từng nói, giữa người với người, giữa tướng quân và binh lính, nguy cơ lớn nhất không phải là sự tín nhiệm hay không tín nhiệm, mà là sự ích kỷ!"
Những điều này, đều là hắn đã dạy cho nàng.
Nàng đều nhớ rõ toàn bộ!
Nghe những lời này xong, Tô Tử Lạc mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm.
Thật sự giống như tảng đá nặng trĩu trong lòng hắn suốt bao năm qua đều đã tan vỡ.
Hắn cảm thấy cực kỳ thanh thản!
"Ta thua, hơn nữa thua tâm phục khẩu phục."
"Chàng không thua, chỉ vì chấp niệm trong lòng chàng quá nặng. Chàng muốn báo thù cũng được, muốn nguyện trung thành với Khúc Khương vương cũng tốt. Nói đến cùng, đều vì chàng đã quá chấp nhất."
"Có lẽ là như vậy!"
Hắn nhẹ nhàng thở dài hơi, đón nhận ánh mắt của Kỷ Vân Thư, hiện lên một nụ cười dịu dàng ấm áp giống như năm đó hắn đứng ở dưới cây hoa mai.
Hắn nói, "Thư nhi, vậy nàng thì sao? Nàng cũng nên buông hết sự chấp nhất của nàng. Thật ra nàng sớm đã có một người khác trong tim."
Ồ!
"Chẳng qua nàng chưa ý thức được mà thôi."
Kỷ Vân Thư hạ ánh mắt xuống, trái tim có chút run rẩy.
"Ta và hắn, không có khả năng!" Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng vẫn bị Tô Tử Lạc nghe được.
Hắn nói, "Chúng ta không thể quay về trước kia, chỉ có vẫn luôn tiến về phía trước. Nàng cũng nên đối mặt với con tim của mình."
Nàng không trả lời hắn, thậm chí cũng không kịp đáp lại, mấy chục cây đuốc kia đã chiếu lại đây, vây quanh toà tháp đổ nát.
Tiếng bước chân truyền lên từng đợt.
Và Kỷ Lê xuất hiện ở trước mặt bọn họ!
Kỷ Lê cầm kiếm trong tay, trong ánh mắt mang theo sát khí, bức thẳng tới Tô Tử Lạc.
Nhưng khoảng khắc tiếp theo đã bị Kỷ Vân Thư chắn ở phía trước.
Nàng cảnh cáo Kỷ Lê, "Hoàng thượng đã hứa với ta, sẽ để hắn an toàn rời đi."
"Tránh ra!"
Kỷ Lê đang trong cơn giận dữ!
Kỷ Vân Thư cũng có lập trường tương tự, "Nếu như ngươi dám động tới hắn, ta đảm bảo, người tiếp theo chân chính chết trong nhà lao, nhất định là ngươi."
Lời này vẫn có tác dụng, Kỷ Lê nao núng một chút!
Những gì Kỷ Vân Thư nói, hiện tại hắn rất tin.
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Kỷ Lê chất vấn.
"Đúng vậy, ta đang uy hiếp ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự muốn giết, vậy hãy giết cả ta người chúng ta đi." Nàng hếch cằm lên.
Đương nhiên Kỷ Lê không có khả năng!
Ý chỉ của Hoàng thượng, hắn không thể chống!
Cuối cùng, Kỷ Lê đành phải thu kiếm trong tay.
Sau đó nhìn về phía Tô Tử Lạc, hung hăng nói, "Kỷ Bùi, năm đó phụ thân ngươi không giết được ta nên đã chết ở dưới kiếm của ta, ngươi cũng chú định không thể giết được ta. Năm đó cũng vậy, hiện tại cũng thế."
Tô Tử Lạc nhếch khoé miệng lên, "Ta chỉ tò mò, ngươi đã sống sót như thế nào? Rõ ràng......"
"Rõ ràng người trong phòng gian, là ta, đúng không?"