Trúc Khê Viên.
Kỷ Vân Thư đã ngây người ở chỗ này một ngày, từ tối hôm qua đến bây giờ, hơn nữa ở Lâm Sơn một đêm, đã hai ngày qua nàng chưa chợp mắt.
Trong một đêm, nàng đã phác thảo ra được từng xương sọ từ xương đỉnh đầu đến cằm.
Trên mặt giấy, chúng được chia thành những khối riêng biệt!
Thuận tiện cho sự lắp ráp!
Sau đó nàng sai người mang những bộ xương còn lại vào trong thư phòng để nghiên cứu và kiểm tra thêm.
Bộ xương chậu tương đối mượt mà, nhẹ và mỏng, có đầu vào hình bầu dục, rộng nhưng nông, xương mu ngắn và thấp, còn tính đàn hồi.
Hơn nữa, khung xương nhỏ và bả vai dốc hơn.
Có thể phán đoán ra được, đây là một bộ thi thể nữ nhân!
Sau khi xác định được giới tính của bộ hài cốt, Kỷ Vân Thư bắt đầu đúc hộp sọ dựa theo bản phác thảo xương, dùng dao xẻo một chút đất bùn.
Bởi vì đôi mắt nàng tương đối khô, chỉ cần có hơi chút gió, lập tức bị cay và đau, chảy cả nước mắt
Nàng vừa định nâng ống tay áo lên lau nước mắt, một chiếc khăn tay bỗng xuất hiện ở trước mặt nàng.
Nàng vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy gương mặt tươi cười của Vệ Dịch.
Mấy ngày không gặp, tiểu tử ngốc này dường như trắng hơn nhiều, thoạt nhìn cũng rất phấn chấn tinh thần.
Ánh mặt trời mềm mại chiếu xuống trên bờ vai hắn, bên sườn mặt thật sự giống như được chiếc quạt lông nhẹ nhàng vuốt ve hắn.
Mang theo cảm giác vừa lười biếng lại an nhàn!
Không thể không nói, Vệ Dịch thật sự giống như một mầm non bắt đầu mọc vào mùa xuân, sạch sẽ và tràn đầy sức sống!
Bất kỳ sự mô tả nào cũng đều không thể dùng ở trên người hắn.
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng cười: "Sao ngươi lại tới đây?"
Vệ Dịch nhếch miệng cười, ngồi xổm xuống, vừa cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, vừa nói: "Mộ Nhược ca ca nói, mấy ngày này ta rất ngoan, vì thế đã đồng ý cho ta tới đây gặp Thư nhi."
"Vậy làm thế nào ngươi tìm được nơi này?"
"Mộ Nhược ca ca đưa ta tới."
"Ồ!"
Mặc dù Mộ Nhược luôn ở Dụ Hoa các, nhưng tai mắt của hắn lại ở khắp nơi.
Sự tình nàng chuyển vào Trúc Khê Viên, tất nhiên cũng không thể thoát được tai mắt của hắn.
Kỷ Vân Thư nhìn nhìn ngoài sân, hỏi Vệ Dịch: "Vậy, người kia đâu?"
"Không biết, hắn nói là đi gặp lão bằng hữu, chờ sau khi hắn trở về sẽ tới đây đón ta."
Lão bằng hữu?
Cảnh Dung sao?
Kỷ Vân Thư cười cười, không nói gì.
Tuy nhiên, Vệ Dịch thật ra có rất nhiều chuyện để nói với Kỷ Vân Thư trong mấy ngày không gặp, hắn vẫn ngồi xổm bên cạnh nàng, giống như một hài tử, bắt đầu nói các sự tình của mình mấy ngày nay ở Dụ Hoa Các.
"Thư nhi, Thư nhi có biết không, mấy ngày nay Mộ Nhược ca ca rất kỳ lạ, luôn bắt ta ngâm mình ở trong thùng gỗ, còn bắt ta uống thuốc rất kinh khủng. Hơn nữa, mỗi ngày còn lấy ngân châm ra chọc ta. Thư nhi, có chuyện gì xảy ra với Mộ Nhược ca ca vậy? Có phải hắn không thích ta không? Hay là muốn giết ta?"
Phốc ——
Kỷ Vân Thư suýt nữa đã cười thành tiếng.
Đứa nhỏ này, vẫn luôn vô tư như vậy.
Nàng vốn định sờ sờ đầu Vệ Dịch, nhưng trên tay đều là bùn đất, chỉ có thể dịu dàng nói với hắn: "Vệ Dịch, hắn sẽ không giết ngươi, hắn chỉ muốn tốt cho ngươi, hiểu chưa?"
Vệ Dịch lắc đầu!
"Tóm lại, ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời hắn, một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu."
"Sẽ hiểu chuyện gì?"
"À......" Nàng cũng không biết nên nói như thế nào, ánh mắt rũ xuống, nghiêm túc hỏi: "Vệ Dịch, nếu có một ngày ngươi hiểu hết mọi chuyện, ngươi sẽ vui vẻ sao?"
"Hiểu hết chuyện gì?" Hắn nỉ non một câu, gãi gãi đầu, lập tức nở một nụ cười thật rộng, sau đó mạnh mẽ gật đầu: "Đương nhiên ta rất vui, nếu như ta cũng thông minh giống như Thư nhi, ta có thể cưới Thư nhi làm vợ."
Vệ Dịch thật sự rất vui vẻ!
Hắn chỉ thiếu náo loạn và nhảy dựng lên!
Khóe miệng Kỷ Vân Thư chậm rãi hiện lên một nụ cười.
Nhưng nàng không nói gì!
Vệ Dịch lập tức kéo cánh tay nhỏ của nàng, một lần nữa nói: "Chờ ta trở nên thông minh, sau đó có thể bảo vệ Thư nhi, Thư nhi không bao giờ cần phải lo lắng mình sẽ bị thương, cũng sẽ không cần phải lo lắng có người sẽ bắt mình."
Xem ra, trong lòng Vệ Dịch vẫn còn nhớ rõ chuyện nàng từng bị bắt giam ở dưới hầm ngầm.
"Cảm ơn ngươi, Vệ Dịch."
Hắn lắc đầu: "Nương từng nói, nam tử hán đại trượng phu, nhất định phải bảo vệ tốt người mình yêu. Thư nhi là người mà ta yêu nhất, ta đương nhiên phải bảo vệ Thư nhi, cả đời này đều không cho ai khi dễ."
Hắn nói với vẻ mặt cực kỳ kiên định!
Sau đó Vệ Dịch ngẩng đầu lên, ưỡn người ra phía sau!
Kỷ Vân Thư không biết nên mở miệng như thế nào, có lẽ, nàng chỉ không muốn Vệ Dịch bị tổn thương mà thôi.
Nàng thở dài một tiếng, hỏi hắn: "Vậy nếu
như ngươi thật sự trở nên thông minh, ngươi nhất định phải hứa với ta, cho dù phát sinh bất luận sự tình gì, cũng đều không được làm chuyện thương thiên hại lí, cũng không thể vì ích lợi của mình mà gây thương tổn tới người khác, được không?"
"Được!"
Hắn nói đầy tự tin.
Kỷ Vân Thư tin tưởng hắn!
Bản tính của Vệ Dịch không xấu, nàng tin tưởng hắn sẽ không giống như Kỷ Nguyên Chức, Kỷ Lê, thậm chí nàng tin tưởng hắn sẽ không giống như Cảnh Diệc!
Trong khoảnh khắc, Vệ Dịch chú ý tới bùn đất trong tay Kỷ Vân Thư, ngay lập tức hắn mang vẻ mặt hứng thú, xoa xoa đôi tay ở trên quần áo.
Sau đó nói: "Thư nhi đang nặn tượng đất ư? Để ta giúp một tay. Trước kia ta cũng thường xuyên nặn. "
Hắn không đợi Kỷ Vân Thư cự tuyệt, ngay lập tức đã cuốn ống tay áo lên và bắt tay vào làm việc.
Tất nhiên cũng nghịch ngợm với công việc của Kỷ Vân Thư, cũng may nó vẫn chưa được hoàn thành.
Hai người hoà thuận vui vẻ làm việc cùng nhau, Vệ Dịch lúc thì nặn một con lợn nhỏ, lúc thì nặn một con khỉ nhỏ, những động vật nho nhỏ khác nhau, tất cả đều sinh động như thật.
Hắn còn không quên đặt ở nơi có ánh nắng mặt trời để phơi cho khô.
Tầm hai mươi động vật nho nhỏ, được xếp thành hàng thẳng đứng dưới ánh nắng mặt trời.
Tắm nắng!
.......
Sau khi Mộ Nhược đưa Vệ Dịch đến Trúc Khê Viên, hắn lập tức đi tới hoàng cung.
Tới Đồng Nhân Điện của Cảnh Hiền!
Mộ Nhược cầm theo một gói thảo dược vừa mới đi vào, lập tức ngửi được mùi cháy khét.
Hắn nhăn mũi lại, vừa cố định ánh mắt đã nhìn thấy Cảnh Hiền đang ngồi ở trên ghế bập bênh, đốt những tờ giấy trong tay ở trên bếp lò.
"Ngươi đang đốt gì vậy?"
Mộ Nhược đi qua, hỏi.
Cảnh Hiền không kinh ngạc, chỉ nghiêng mắt nhìn hắn một cái, nới lỏng ngón tay, tờ giấy kia lập tức rơi vào trong bếp lò, đốt cháy gần như không còn gì.
Sau đó Cảnh Hiền mới lời hắn: "Không có gì, chính là những công văn ngày thường không cần tới nữa mà thôi."
"Vậy cũng không cần đốt chúng đi!"
"Dù sao cũng không cần nữa, đốt đi cũng tốt, đỡ phải dọn dẹp khi chúng bị hỏng."
Mộ Nhược nhìn thoáng qua bếp lò, không tiếp tục hỏi nhiều. Hắn để dược liệu mình mang tới qua một bên, sau đó ngồi xuống nói và với Cảnh Hiền: "Những dược liệu này, sau khi nghiền nát thì nhớ phải ngâm trong nước, sau đó chà xát lên cơ thể mình."
Cảnh Hiền nhìn thoáng qua, ánh mắt ảm đạm: "Ta đã nói rồi, ngươi không cần làm những điều này. Cơ thể ta, ta tự mình hiểu rõ."
"Đừng tự sa ngã, chừng nào ta còn sống, ngươi sẽ không sao." Mộ Nhược nghiêm khắc nói một tiếng, nhíu nhíu mày, giọng điệu đã dịu đi phần nào: "Xem khí sắc của ngươi cũng khá tốt, không lâu sau, chắc là có thể ra khỏi cung."
"Nghe khẩu khí của ngươi, dường như sớm đã có kế hoạch rồi sao?"
Mộ Nhược cũng không gạt Cảnh Hiền, gật đầu, nói: "Vị Kỷ tiên sinh kia, có lẽ ngươi đã nghe nói tới?"
Cảnh Hiền híp mắt, khóe miệng khẽ mở: "Biết!"
Biết thì tốt!
"Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, ta sẽ yêu cầu nàng ấy nghĩ cách để Hoàng thượng đồng ý cho ngươi rời khỏi cung. Ta tin rằng, nàng ấy nhất định làm được."
Nhưng Mộ Nhược vừa mới nói ra những lời này, vẻ mặt Cảnh Hiền thật ra cảm thấy rất kỳ lạ: "Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy? Nàng ấy sẽ giúp ta sao?"
"Bởi vì ta đã đồng ý giúp nàng chữa khỏi một người bệnh. Vì vậy, nàng còn nợ ta một điều kiện!"