Cửa hàng son phấn!
Không thể không nói, ánh mắt Kỷ Mộ Thanh vẫn rất không tệ.
Cửa hàng son phấn này rất có danh tiếng ở trong kinh thành, rất nhiều tiểu thư nhân gia nhà giàu đều sẽ tới nơi này đặt mua.
Đương nhiên, những mặt hàng nơi đây, tất nhiên cũng đắt đỏ một cách thái quá.
Thường thì những người bước vào cửa hàng này, không phú thì quý.
Bá tánh nghèo khổ, chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào trong.
Kỷ Mộ Thanh vốn ăn mặc rườm rà, quần áo cực kỳ hoa lệ, nhưng vẫn rất quý giá, trên váy áo đều nạm đầy hạt châu, trang sức đầy người.
Nàng ta chân trước vừa mới bước vào, các cô nương trong cửa hàng liền nhìn nàng ta với ánh mắt khác thường.
Những lời bàn tán bắt đầu thầm thì nổi lên.
Trong ánh mắt mang theo sự khinh thường và khinh miệt.
"Đây là tiểu thư nhà ai?"
"Nhìn xem nàng đang mặc gì kìa! Thật sự là không có phẩm vị!"
"......"
Cũng may Kỷ Mộ Thanh không nghe thấy, nếu không, nàng ta chắc sẽ không để yên?
Nàng ta có lẽ sẽ đảo lộn hết nơi này!
Sau khi Kỷ Mộ Thanh tiến vào, Kỷ Uyển Hân cũng theo đó tiến vào.
So sánh với sự diêm dúa của Kỷ Mộ Thanh, Kỷ Uyển Hân có vẻ thanh nhã hơn nhiều, một mỹ nhân sống động!
Đặc biệt là một nốt ruồi đỏ trên trán, giống như một viên hồng ngọc, được nạm ở giữa ấn đường.
Một mỹ nhân như vậy, thật sự cũng khó có thể tìm được người thứ hai ở trong kinh thành.
Tránh đi những ánh mắt kỳ lạ đó, Kỷ Mộ Thanh di chuyển quanh cửa hàng, giống như một quan khách.
"Ta muốn cái này!"
Nàng ta chỉ vào một hộp phấn mặt đẹp tinh xảo.
Cũng không quên nâng cằm lên thật cao!
Một bộ dáng ngạo kiều, dùng lỗ mũi xem người.
Nữ chưởng quầy nhìn thấy nàng ta một thân váy áo châu báu đầy người, cũng biết nàng ta là kẻ có tiền.
Vì thế, chưởng quầy tươi cười vừa cầm hộp phấn đi tới, vừa nói: "Tốt! Cô nương, ta sẽ bọc lại giúp cô nương."
"Chờ đã!"
Có người hét lên một tiếng.
Kỷ Mộ Thanh nghiêng người nhìn lại, lập tức nhìn thấy một nữ tử đi tới, tức giận liếc mắt xét nét chưởng quầy một cái.
"Hộp phấn mặt này, ta vừa mới để mắt tới nó, sao ngươi có thể bán lại cho người khác?"
Nữ tử kia cực kỳ khí thế.
Chưởng quầy nghẹn họng, không biết nói gì.
Kỷ Mộ Thanh hừ một tiếng, mắt phượng liếc nhìn nàng kia một cái: "Nếu như ngươi sớm đã để ý, vì sao không gọi lấy nó? Ngược lại lúc này mới nói? Chẳng lẽ chỉ cần để ý tới thì nó sẽ là của ngươi?"
Kỷ Mộ Thanh không hề yếu thế chút nào!
Nàng kia cũng không phải là người để mình bị đẩy, nhướng mày, nói: "Ngươi từ đâu tới? Một người hơi có chút tiền? Chẳng lẽ ngươi không biết thứ tự đến trước đến sau hay sao? Ta nói ta để ý tới nó, nó chính là của ta."
"Ngươi nói ai hơi có chút tiền?"
"Ta nói chính là ngươi!"
Sắc mặt Kỷ Mộ Thanh chuyển sang xanh, hừ một tiếng: "Ngươi có biết ta là ai hay không? Dám nói chuyện với ta như vậy?"
Nàng kia cười lạnh: "Ta quản ngươi là ai, sao ngươi không đi tìm hiểu xem, ta là ai?"
"Thật sự là thứ không biết sống chết, chờ ta trở thành......"
Kỷ Mộ Thanh còn chưa nói xong, Kỷ Uyển Hân đã tiến lên giữ nàng ta lại, nhẹ giọng nói nơi lỗ tai nàng ta: "Đại tỷ, quên đi. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài sẽ không tốt, tỷ hãy ngẫm lại thân phận của mình."
Những lời này vừa mới nói ra, Kỷ Mộ Thanh lập tức dừng lại.
Mình chính là đích nữ Kỷ gia!
Là muội muội của Binh Bộ tư Doãn Kỷ Lê và Trường Lâm tướng quân Kỷ Hoàn.
Hơn nữa, mình còn là Thái Tử Phi do Hoàng hậu đời trước đã định ra!
Mình tuyệt đối không thể khuấy động rắc rối nào ở thời điểm quan trọng này được.
Nàng ta hít sâu một hơi, hiện lên một nụ cười ưu nhã, liếc mắt nhìn hộp phấn mặt kia trong tay chưởng quầy một cái, sau đó nói với người nọ: "Thôi, phấn mặt này cũng không phải rất tốt, ta từ bỏ. Cho ngươi đó."
Nàng ta thật đủ hào phóng!
Nàng kia mang vẻ mặt "Ta thắng", thuận tay cầm lấy hộp phấn mặt từ trong tay chưởng quầy, trong miệng còn lẩm bẩm: "Chờ thêm vài ngày nữa, Thái Tử sẽ bắt đầu tuyển phi. Nghe nói, Thái Tử thích mùi hương của phấn mặt này nhất."
Cái gì?
Thì ra, nữ tử này cũng chuẩn bị tham gia tuyển phi?
Kỷ Mộ Thanh giống như nổ tung, vừa quay người lại, lập tức đoạt lấy hộp phấn mặt trong tay nữ tử kia.
Nàng ta hùng hổ nói: "Phấn mặt này, cho dù ta đổ đi, cũng sẽ không cho ngươi."
Lời vừa nói xong!
Kỷ Mộ Thanh đã mở hộp phấn mặt ra, lật xuống, toàn bộ phấn bên trong đều rải đầy mặt sàn.
Một cơn gió thổi qua, hoàn toàn tan biến!
"Ngươi......"
Nàng kia tức muốn hộc máu, chỉ vào Kỷ Mộ Thanh, nghẹn họng đến nỗi nói không nên lời.
"Ngươi cái gì mà ngươi, nhìn ngươi như vậy cũng muốn tham
dự tuyển phi? Sao ngươi không nhìn bản thân mình trong gương xem sao, ngay cả tư cách rửa chân cho Thái Tử cũng đều không có!"
Xôn xao ——
Mọi người xung quanh đều bị sốc!
Cô nương này từ đâu tới đây? Kiêu ngạo như vậy.
Nàng kia chưa bao giờ từng chịu sự nhục nhã thế này trong đời.
Vì thế, nàng kia ngay lập tức nổi giận, đôi mắt đỏ ngầu, liên tục dậm chân, nâng tay lên, cào về phía Kỷ Mộ Thanh.
Hai người ngay lập tức dây dưa thành một khối!
Nữ nhân đánh nhau, đơn giản chính là kéo tóc, giật quần áo.
"Đại tỷ!" Kỷ Uyển Hân muốn tiến lên khuyên giải, nhưng không có khe hở nào để kéo nàng ta ra.
Cửa hàng tự nhiên cũng bắt đầu náo nhiệt, bên ngoài đều vây đầy người.
Người người dừng lại nhìn xem náo nhiệt, những lời bàn tán vang lên, chỉ chỉ trỏ trỏ, cái gì cũng có.
Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch đang trên đường quay lại Dụ Hoa Các, vừa lúc phải đi qua nơi này.
Vệ Dịch nhìn thấy phía bên này đang vây đầy người, lập tức kéo ống tay áo của Kỷ Vân Thư, nói: "Thư nhi, chúng ta đi xem đi."
"Không đi!"
"Đi đi, nhìn xem rồi đi."
Người nàng gầy nhỏ, tất nhiên không thắng nổi Vệ Dịch mạnh mẽ, chỉ có thể bị hắn túm đi qua.
Bọn họ đẩy đám người ra, ngay lập tức nhìn thấy một màn hài hước này.
Kỷ Mộ Thanh cùng với nữ tử kia đang đánh nhau, tóc tai đều hỗn loạn, trâm thoa trên đầu đều rơi rải rác phía dưới, dẫm tới dẫm đi.
Làm gì còn có khí chất của tiểu thư khuê các!
Một bên, Kỷ Uyển Hân bất lực đứng lo lắng suông.
Khi Kỷ Vân Thư nhìn thấy một màn như vậy, nàng cũng lập tức trợn tròn đôi mắt.
Thứ nhất, nàng kinh ngạc vì Kỷ Mộ Thanh và Kỷ Uyển Hân đã vào kinh.
Thứ hai, nàng kinh ngạc vì không ngờ Kỷ Mộ Thanh...... lại đánh nhau trước mặt mọi người như thế!
Trời ơi, Kỷ Vân Thư duỗi tay sờ sờ ở trong ống tay áo.
Di động đâu?
Di động của ta đâu?
Nhanh nhanh nhanh, ta muốn đăng nó lên Weibo!
Nhưng ngay lập tức nàng có phản ứng lại, đây đang là thời kỳ cổ đại!
Ngay khoảnh khắc khi nàng bừng tỉnh, nàng nhanh chóng lấy lại cảm giác, kéo Vệ Dịch qua một bên, nói: "Đi."
Vệ Dịch lại nói. "Thư nhi, là hai vị tỷ tỷ."
Vệ Dịch nói với giọng phấn khích.
Hài tử, chẳng lẽ ngươi đã quên Kỷ Mộ Thanh cũng từng bắt nạt ngươi sao?
Kỷ Vân Thư căn bản phớt lờ lời hắn nói, kéo tay hắn, muốn rời khỏi đám người.
Nhưng khi hai người vừa mới quay người để đi ra ngoài.
Lập tức nghe thấy ——
"Chết rồi!"
Đám người bắt đầu xôn xao, tất cả đều che miệng lại, sau đó liên tục thối lui.
Có người chết?
Hay là, Kỷ Mộ Thanh đã chết?
Kỷ Vân Thư dừng bước, quay đầu lại nhìn lại, vừa vặn đám người tản ra về phía hai bên. Nàng liếc mắt một cái cũng nhìn thấy được một nữ tử nằm trên mặt đất, trừng lớn đôi mắt.
Quần áo tóc tai hỗn loạn, nằm ngửa trên mặt đất.
Một cây trâm bạc, xuyên từ sau gáy thẳng vào trán nữ tử kia.
Người chết không phải ai khác, chính là nữ tử kia vừa rồi đã đánh nhau với Kỷ Mộ Thanh.
Kỷ Mộ Thanh cũng ngây ngẩn cả người, sắc mặt bị dọa sợ đến nỗi tái nhợt.
Nàng ta đứng ở một bên, cả người run rẩy.
Môi nàng ta cũng trở nên trắng bệch, luôn mồm lẩm bẩm: "Không phải ta! Không phải ta! Ta không đẩy nàng ấy, không phải ta......"