Khi đi xuống từ trên gác mái, Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn Vệ Dịch ở trong đám người một cái, nhìn hắn đang chơi rất thân thiện với những tiểu đồng đó, vì vậy nàng yên tâm rời đi.
Nàng vừa bước chân rời đi, Cảnh Dung đã bắt đầu đuổi theo.
Kỷ Vân Thư vẫn đi về phía trước không hề dừng lại, Cảnh Dung cũng không làm ầm ĩ, hắn vẫn luôn đi theo phía sau.
.......
Edit & Dịch: Emily Ton......Về tới Trúc Khê Viên!
Tất nhiên, Kỷ Vân Thư lại tiếp tục vùi đầu vào trong công việc, mang bao tay và bắt đầu nghiên cứu hộp sọ.
Cảnh Dung thật ra rất tiêu sái. Hắn trực tiếp mang một chiếc ghế hoa lê đặt ở giữa viện, ngồi phơi nắng.
Trong tầm tay, đặt một đĩa hạt dưa.
Bắt đầu nhấp nháp.
Hình ảnh kia, thật sự là kiến Kỷ Vân Thư ghen tỵ.
Nàng buông hết mọi thứ trên tay, nheo mắt nhìn bên ngoài vài lần.
Tiểu tử kia, tắm nắng, cắn hạt dưa, thật sự cực kỳ thoải mái!
Dựa vào đâu mà bản thân mình lại mệt muốn chết?
Không làm nữa!
Nói gì cũng không làm nữa!
Nhưng, đi ngược với suy nghĩ của mình, nàng lại gạt bỏ ý niệm kia.
Nàng là một chuyên gia, đã nói mình sẽ làm, hiện tại không thể phủi tay không làm.
Vì thế nàng đành phải khẽ cắn môi, tiếp tục nặn bùn.
Màn đêm bắt đầu buông xuống, bên ngoài dế đã bắt đầu râm ran hát líu lo. Kỷ Vân Thư vặn vẹo cổ, nhìn nhìn về phía bên ngoài, trong lòng có hơi bối rối.
Không biết từ khi nào, bên ngoài viện có thêm vài chiếc đèn lồng màu đỏ.
Rất sáng!
Nàng đã gần như xong việc, phủi phủi tay và đi ra ngoài.
Không ngờ rằng, trong sân viện hoàn toàn trống trải đã bị thay đổi, đèn lồng được giăng khắp nơi, rất giống với lễ hội chợ đêm.
Kỷ Vân Thư hoàn toàn mơ hồ, đây vẫn là Trúc Khê Viên khi nàng vừa mới tiến vào hay sao?
Trong viện, bọn nha đầu vừa vặn việc xong, tất cả đều đã tan đi, chỉ để lại Cảnh Dung đứng ở dưới nhánh cây, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn nhỏ do tự mình treo lên trên cây.
Kỷ Vân Thư di chuyển bước chân, đi qua. Nàng vốn định duỗi tay chạm vào hắn, nhưng lại đánh mất ý niệm này.
Vì thế, nàng chỉ nói một tiếng: "Hôm nay không phải là tết hoa đăng, ngươi treo nhiều đèn lồng như vậy làm gì?"
Cảnh Dung không trả lời nàng!
Hắn vẫn ngẩng đầu nhìn xem đèn lồng, đôi tay đặt ở sau người, có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Kỷ Vân Thư buông một tiếng thở dài, nâng tay lên, duỗi tay về phía chiếc đèn lồng kia. Khi ngón tay nàng vừa mới đụng tới, ngay lập tức đã bị Cảnh Dung nắm lấy trong một cái chớp mắt.
Hai tay, lập tức dừng lại ở giữa không trung.
Thật lâu sau đó ——
Kỷ Vân Thư căng thẳng trong lòng, cong khuỷu tay một cái, muốn rút tay về. Không ngờ, cùng với động tác rút tay về của nàng, Cảnh Dung lại di chuyển tay mình một đường xuống dưới.
Sau đó, dùng sức nắm lại một lần nữa, chắc chắn đến nỗi nàng không thể kéo lại, khiến nàng không thể tránh thoát.
Tuy nhiên, lần này không giống như trước kia, nàng không hề mắng hắn "Buông tay".
Trong không khí, bỗng nhiên trở nên ái muội không thể nói nên lời.
Ánh mắt Cảnh Dung đầy thâm tình nhìn nàng chăm chú, hỏi một câu: "Đáp án lúc trước vương đã hỏi, hiện tại bổn vương muốn nghe."
Hả?
Nàng mang vẻ mặt bối rối.
Cảnh Dung: "Không cần giả ngốc với ta. Bổn vương từng hỏi nàng, trong trái tim nàng có ta hay không? Nàng vẫn chưa trả lời. Nhưng, hiện tại nàng có thể nói."
Nếu như trước kia, Kỷ Vân Thư khẳng định sẽ trả lời hắn không chút nào do dự.
Nhưng lúc này đây ——
Trái tim nàng có hàng ngàn hàng vạn sợi dây không ngừng thắt chặt lại, khiến nàng cảm thấy mơ hồ.
Có lẽ có liên quan tới cách trang trí lãng mạn trong viện!
Nhìn thấy nàng do dự lâu như vậy, trong mắt Cảnh Dung hiện lên nồng đậm hy vọng.
"Từ Cẩm Giang tới kinh thành, giữa ta và nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Tâm ý của bổn vương như thế nào, nàng sớm đã biết. Cho tới hiện giờ, chẳng lẽ nàng vẫn không muốn đối diện với tình cảm của mình hay sao?"
"Ta......" Kỷ Vân Thư nghẹn lời.
Cảnh Dung trực tiếp kéo nàng vào trong lồng ngực mình.
Hắn đầy thâm tình và nghiêm túc nói: "Ta đã nói dối, ta không muốn nàng rời khỏi kinh thành, không muốn nàng mang theo Vệ Dịch rời đi. Ngay cả khi kinh thành này liên tục thay đổi, ta cũng không muốn nàng rời đi. Nếu như nàng thật sự đi rồi, có lẽ trái tim bổn vương cũng sẽ chết. Nàng nhẫn tâm như vậy hay sao?"
Dường như hắn còn cố gắng nén vài giọt nước mắt chảy xuống.
Kỷ Vân Thư chớp mắt mắt luống cuống hoảng loạn, hai vai căng chặt, nhìn Cảnh Dung ở trước mặt mình.
Nàng cắn chặt đôi môi đỏ ửng của mình, không biết phải làm sao.
Cũng bởi vì lúc này nàng cảm thấy khẩn trương lo lắng, cho nên mới khiến nàng nhớ tới câu nói mà Tô Tử Lạc từng nói lúc ở toà tháp.
"Trong lòng nàng, thật ra đã có một người khác rồi."
Có lẽ trước đó, nàng không dám xác định người kia là
ai, nhưng giờ khắc này, cảm xúc xuất hiện mãnh liệt từ trên ngực đã cho nàng biết rõ ràng chính xác.
Người kia, là Cảnh Dung!
Không sai, chính là hắn!
Cảm xúc mãnh liệt lúc này khiến nàng cảm thấy sợ hãi, vì vậy nàng nghiêng đầu, nói một tiếng: "Ngài là Vương gia, nhưng ta chỉ là một thứ dân. Giữa ngài và ta... không có khả năng."
"Vì thế nên thời gian qua, nàng vẫn luôn lo lắng về chuyện này?"
"Không phải, ta chỉ......" Nàng có chút luống cuống, ấp úng, nói ra mấy chữ: "Ta không biết."
Không biết?
Những lời này của nàng vừa mới nói ra, khóe miệng Cảnh Dung lại nổi lên tươi cười rạng rỡ, tất cả cảm xúc đều được viết ở trên mặt hắn.
Cổ tay hắn lại dùng sức lần nữa, kéo Kỷ Vân Thư vào sâu hơn trong lồng ngực mình.
Hắn nhướng mày, có chút kích động nói: "Nói vậy, trong lòng nàng... có bổn vương? Đúng không?"
"Ta...... Ta không biết."
Nàng không phủ nhận, như vậy là tốt rồi.
Trái tim Cảnh Dung hoàn toàn giống như được quét qua một tầng mật ngọt, cực kỳ hạnh phúc!
Hắn thuận thế giơ tay lên, nâng cao cằm của Kỷ Vân Thư, nở nụ cười tà ác: "Không biết cũng được, biết cũng được. Ít nhất điều này chứng minh rằng, nàng đang chậm rãi yêu bổn vương."
"Không hề!"
"Vẫn còn phủ nhận hay sao?"
"Ta...... Không có."
Nàng vốn định xoay đầu, nhưng cằm đã bị Cảnh Dung giữ chặt, vòng eo cũng bị bàn tay hắn chế trụ.
Cảnh Dung cúi đầu thấp xuống cho tới khi khoảng cách khuôn mặt của hai người chỉ cách một nắm tay.
Bọn họ có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau ở trên chóp mũi, ấm áp, nhẹ nhàng.
Kỷ Vân Thư cắn cắn môi, gương mặt trắng nõn đỏ lên trong nháy mắt.
Nhìn qua, nàng có chút thẹn thùng.
Cảnh Dung nhìn nhìn, nụ cười trên khóe môi càng thêm nở rộ.
"Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, thật sự không thể cô phụ."
Hả?
Không chờ Kỷ Vân Thư kịp phản ứng lại lời nói này, đôi môi lạnh lẽo của nàng đã bị cánh môi của Cảnh Dung dán lên.
Nhiệt độ trên cánh môi nàng cũng từ từ được sưởi ấm bởi cánh môi ấm áp của hắn!
Đôi tay của nàng cũng ngay lập tức nắm chặt thành nắm đấm.
Môi răng trằn trọc ma xát nhẹ nhàng. Nụ hôn lần này, dịu dàng hơn so với lúc trước rất nhiều.
Bàn tay nắm chặt trên eo của Kỷ Vân Thư cũng chậm rãi buông lỏng, dường như hắn muốn để cho nàng có cơ hội thoát đi. Nhưng ——
Nàng không tránh thoát!
Ngược lại, nàng bắt đầu có chút tham lam.
Bàn tay vốn nắm chặt thành nắm đấm, cũng từ từ buông ra, sau đó hơi nâng lên và túm chặt góc áo của Cảnh Dung.
Cho đến khi nụ hôn này đoạt mất hơi thở của nàng, Cảnh Dung mới buông lỏng nàng ra.
Bốn mắt nhìn nhau, giữa môi và môi giống như ngó sen, vẫn hơi dán sát vào nhau.
Cảnh Dung nâng tay lên, bàn tay vuốt ve ở trên khuôn mặt nàng, cực kỳ mềm nhẹ!
Kỷ Vân Thư cho phép cử chỉ của hắn. Nàng chỉ nhìn hắn, hốc mắt hơi đỏ ửng. Thật lâu sau, nàng hỏi hắn một câu.
"Chàng sẽ bỏ ta lại phía sau hay sao?"
Ánh mắt Cảnh Dung hiện lên một sự quyết tâm, ngón tay đụng vào vết sẹo mờ nhạt ở trên khuôn mặt của nàng.
"Nếu như có một ngày, người khắp thiên hạ đều quay lưng lại với nàng, bổn vương cũng nhất định sẽ vì nàng, ruồng bỏ người khắp thiên hạ."