Sau khi hàn huyên hồi lâu ở Trúc Khê Viên, Kỷ Uyển Hân cũng quay trở về.
Nhưng ——
Kỷ Uyển Hân vừa mới bước chân vào tướng quân phủ, một chậu nước lạnh như băng được hắt vào trên người nàng.
Cả người nàng ngay lập tức ướt sũng.
Kỷ Uyển Hân cũng ngây ngẩn cả người, ngốc ngốc đứng đó, búi tóc hỗn độn, nước không ngừng chảy xuống khắp cơ thể nàng.
Cực kỳ chật vật!
Cùng với lúc đó, còn có tiếng cười khanh khách gian ác của Kỷ Mộ Thanh.
Nàng ta ném mạnh chiếc chậu trống rỗng trong tay xuống mặt đất, câu lấy môi cười âm lãnh, bước chân vòng quanh Kỷ Uyển Hân và đánh giá trên dưới một chút.
Sau đó nàng ta nói: "Trước khi tới kinh thành, ta đã nói với muội, không cho phép muội lui tới chỗ tiện nhân kia, muội căn bản không nghe thấy ta nói? Hay là không để lời ta nói trong lòng?"
Kỷ Uyển Hân im lặng!
Sau một khoảnh khắc, Kỷ Mộ Thanh nắm lấy cằm Kỷ Uyển Hân, nhấc lên.
Bắt buộc cặp mắt ốm yếu của nàng phải nhìn thẳng vào mắt nàng ta.
"Hôm nay chỉ là một cảnh cáo đối với muội, nếu như tiếp tục có lần sau, thứ hắt ở trên người muội, sẽ không phải là nước lạnh, mà là dầu sôi."
Đầu ngón tay nàng ta siết chặt, sau đó hất ra.
Lực độ rất lớn, bản thân Kỷ Uyển Hân lại yếu, ngay lập tức đã bị hất xuống mặt đất, hai lòng bàn tay bị sước, chảy ra máu. Nóng rát và đau đớn.
Kỷ Mộ Thanh vừa lòng nghênh ngang rời đi ——
Nằm ở trên mặt đất hồi lâu, Kỷ Uyển Hân mới hơi co giật thân mình, bắt đầu ho khan, cảm thấy cực kỳ khó chịu trước ngực.
Cặp tay thon dài trắng nõn giờ phút này cũng nắm chặt thành nắm đấm.
Nhưng khuôn mặt ốm yếu, vẫn thờ ơ như cũ.
Cho đến khi nha đầu hầu hạ mình đỡ nàng đứng lên, nàng mới cảm thấy cả người rét run.
"Tiểu thư, ngài không sao chứ?" Nha đầu cũng khóc.
Nha đầu nhanh chóng đỡ nàng quay về phòng, đốt lò sưởi, phủ thêm chăn bông, sau đó lại đi mời đại phu tới xem.
Nàng ngã bệnh ——
Liên tiếp mấy ngày, đều không xuống giường được.
........
Vài ngày sau, Kỷ Mộ Thanh rốt cuộc vào cung.
Nghe nói sau khi nàng ta tới Trữ Tú Cung, vô cùng kiêu ngạo, một mình độc chiếm nơi ở tốt nhất, ngoài ra còn muốn bốn cung nữ đi theo hầu mình.
Thậm chí ——
Tự mình khoe khoang, thổi phồng quá mức, không ngừng thể hiện sự giàu có của mình. Đương nhiên, chiếc trâm ngọc mà Tiêu Phi đưa cho chính là đối tượng được nhắc đi nhắc lại trong những câu chuyện phù phiếm của nàng ta.
Các cô nương đều nhìn nhìn, mặt ngoài nịnh hót vài câu, nhưng tất cả đều âm thầm chán ghét nàng ta.
Một ngày này, nghe nói tất cả hoa trong Ngự Hoa Viên đều nở, nàng ta lập tức thay đổi một bộ y phục mới, kéo theo hai cung nữ cùng đi với mình.
Bọn họ mang theo chiếc giỏ, hái được rất nhiều hoa.
Mùa xuân là mùa của sự sống mới bắt đầu, trong Ngự Hoa Viên, người tới ngắm cũng nhiều hơn.
Khi các phi tần gặp nàng ta cũng khách khí nói chuyện vài câu.
Nhưng những gì họ nhận được chính là ánh mắt khinh thường nhìn lại, thậm chí không có phản ứng nào.
"Chờ tương lai ta trở thành Hoàng hậu, những lão bà đó, cũng chỉ có thể đợi ở lãnh cung."
Kỷ Mộ Thanh hừ một tiếng, tiếp tục hái hoa.
Thời điểm nàng ta nhìn thấy một gốc cây hoa Bích Đế màu tím, đôi mắt đều tỏa ánh sáng. Hoa Bích Đế từ trước tới nay đều có màu đỏ, nơi nào có thể nhìn thấy hoa màu tím?
Vì thế, nàng ta lòng tràn đầy vui sướng muốn đi tới hái, nhưng lại bị hai cung nữ ngăn cản.
"Cô nương, hoa này không thể hái!"
"Vì sao?"
"Hoa này là......"
Cung nữ còn chưa nói xong, Kỷ Mộ Thanh đã đẩy các nàng ra, động tác trên tay cũng sạch sẽ lưu loát.
Nàng ta đã hái được đóa hoa màu tím kia xuống!
Sau đó, Kỷ Mộ Thanh đặt nó ở trên chóp mũi ngửi ngửi, mùi hương thấm vào ruột gan!
"Làm càn!"
Cũng ngay trong khắc đó, một giọng nói hống hách truyền tới.
Hai cung nữ kia sợ hãi, chiếc giỏ trong tay "bịch" một tiếng, rơi xuống mặt đất, hoa cũng phân tán ra khắp mọi nơi.
Cả hai đều thuận thế quỳ xuống, cầu xin tha thứ: "Công chúa tha mạng, là chúng nô tỳ đáng chết."
Kỷ Mộ Thanh như vừa tỉnh mộng, nghiêng người nhìn qua, nhưng khi nàng ta còn chưa kịp có phản ứng gì.
Bốp ——
Một cái tát đã hung hăng dừng ở trên mặt nàng ta.
Đóa hoa Bích Đế màu tím trong tay cũng bị người đoạt mất.
Cảnh Huyên đau lòng nhìn hoa Bích Đế mình chăm suốt hai năm qua, tức muốn hộc máu nhìn Kỷ Mộ Thanh.
"Nữ tử tới từ trên núi hoang nào, dám hái hoa của bản công chúa? Thật to gan."
Kỷ Mộ Thanh bị tát một cái, tức giận để bụng, sao có thể để ý nhiều như vậy. Nàng ta bụm mặt, lên tiếng mắng: "Nữ tử từ núi hoang? Ngươi có biết ta là ai hay không?"
"Bản công chúa quan
tâm gì tới ngươi là ai? Dám hái hoa của bản công chúa, nên đánh!"
Bốp ——
Lại thêm một cái tát nữa!
Mặt của Kỷ Mộ Thanh đỏ bừng, không biết là do bị đánh, hay là do tức giận.
Tranh cãi? Giằng co!
"Ngươi dám đánh ta? Ngươi......" Nàng ta nói xong liền giơ tay lên, chuẩn bị tát lại Cảnh Huyên.
Nhưng cung nữ bên người Cảnh Huyên, đã dùng sức kéo nàng qua một bên và thay thế vị trí của nàng, giống như muốn ăn đạn thay cho chủ tử, nói: "Đây chính là công chúa, ngươi là người nào? Ngươi đã hái hoa của công chúa, hiện tại còn muốn đánh công chúa? Không muốn sống nữa sao?"
Quả nhiên, có một chủ tử kiêu ngạo, cũng sẽ có một nô tài kiêu ngạo.
Kỷ Mộ Thanh chịu đựng sự nhẫn nhịn, bắt đầu chảy ra nước mắt.
Cảnh Huyên cũng không bởi vậy mà dừng tay, đau lòng vuốt hoa Bích Đế của mình, nước mắt cũng nhanh chóng nhỏ giọt.
Nàng trừng mắt nhìn hai cung nữ đang quỳ trên mặt đất, mệnh lệnh nói: "Hai người các ngươi, bắt nàng ta lại, ta muốn chôn nàng ta vào trong đất, làm phân bón cho hoa của ta."
Hai cung nữ run rẩy ngẩng đầu, có chút khó xử.
Cảnh Huyên tức giận: "Các ngươi còn không mau động thủ, chẳng lẽ muốn bản công chúa tự mình động thủ hay sao?"
"Nô tỳ tuân mệnh."
Nói xong, hai cung nữ đứng dậy, chuẩn bị bắt Kỷ Mộ Thanh.
Tuy nhiên, hai người đã bị Kỷ Mộ Thanh quát lớn: "Các ngươi dám!"
"Kỷ cô nương, chúng nô tỳ......"
Lời còn chưa nói xong, Cảnh Huyên đã trực tiếp đẩy hai người kia ra, tự mình động thủ.
"Các nàng không dám, bản công chúa dám!"
Cảnh Huyên vừa mới lôi kéo góc áo của Kỷ Mộ Thanh, Cảnh Diệc liền xuất hiện.
"Cảnh Huyên, dừng tay."
Cảnh Diệc đi tới, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng nghiêm túc giống như thường lệ, toát lên khí chất nam tử, hơn nữa gương mặt hắn rất tuấn tú, thực sự trong lúc nhất thời khiến người không dời mắt được.
Cảnh Huyên lập tức kéo tay áo Cảnh Diệc phàn nàn, mở đóa hoa Bích Đế trong tay ra: "Hoàng huynh, huynh nhìn xem, đây chính là hoa muội lấy từ Ngự Hoa Viên hai năm trước, năm nay thật vất vả mới nở hoa được, nhưng lại bị nữ tử tới từ nơi núi hoang nào đó hái mất."
"Nếu đã hái thì cũng hái rồi, chỉ là một đóa hoa mà thôi, sao muội lại làm khó người khác?"
"Hoàng huynh......"
"Được rồi, đừng tiếp tục gây sự." Cảnh Diệc nói xong, lập tức phân phó cho nha đầu bên người Cảnh Huyên: "Đưa công chúa hồi cung đi."
"Vâng!" Cung nữ khom người, kéo tay Cảnh Huyên: "Công chúa, chúng ta đi thôi."
Cảnh Huyên hất tay ra, nổi giận đùng đùng hét lớn: "Hoàng huynh, sao huynh lại giúp đỡ người ngoài? Muội mới là thân muội muội của huynh." Sau đó nàng lại quay về phía Kỷ Mộ Thanh hét to: "Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, lần sau nếu như ta còn gặp lại ngươi, ta không thể không lột da ngươi."
Sau khi nói xong những lời này, Cảnh Huyên lập tức rời đi.
Kể từ khi Cảnh Diệc xuất hiện, Kỷ Mộ Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, không hề nháy mắt.
Cảnh Diệc nhìn nàng ta một cái, giọng điệu lạnh lùng, nhưng vẫn lẫn theo một chút quan tâm, hỏi một câu: "Trên mặt còn đau nữa không?"
Nàng ta chất phác lắc đầu, nhưng lại nhanh chóng hành lễ một cái, cắn môi, mang theo giọng điệu thẹn thùng nói.
"Đã không đau nữa. Nói vậy, ngài chính là Diệc Vương đúng không? Tiểu nữ tử chính là đích nữ Kỷ gia Kỷ Mộ Thanh, tham kiến Diệc Vương."