Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Diệc Vương phi


trước sau

Nói xong lời này, Tiêu Phi liền tức giận vứt chén!

Choang ——

Cả người Cao Bỉnh Trạch run rẩy, sự nghiêm trọng của việc này, sao hắn có thể không biết?

Cả người quỳ rạp trên mặt sàn, đôi môi run rẩy nói: "Nương nương, vi thần oan uổng, việc này...... vi thần thật sự không biết, cầu nương nương xem xét!"

Trong khi Kỷ Mộ Thanh một bên lại khóc như hoa lê dính hạt mưa, nắm chặt quần áo trước ngực, mềm nhũn quỳ xuống mặt sàn. Nàng ta nâng cặp mắt ngập nước nhìn Tiêu Phi, liều mạng lắc đầu.

Sau đó, Kỷ Mộ Thanh nghẹn ngào giải thích nói: "Nương nương, ta tuyệt đối không làm ra sự tình như vậy, ta cũng không biết tại sao lại như vậy. Ta thật sự không biết......"

"Nói nữa cũng vô ích, việc này đã bày ra ở trước mắt, hai người các ngươi còn thề thốt phủ nhận!" Tiêu Phi nói.

Kỷ Mộ Thanh lập tức té ngã, dịch đầu gối tới trước mặt Tiêu Phi, ôm đùi bà ta, đau khổ cầu xin: "Ta thật sự không hề nói dối, ta và hắn căn bản không hề quen biết, sao có thể làm chuyện nam nữ với hắn? Nương nương nhất định phải tin, dân nữ là một người trong sạch. Việc này nếu như bị truyền ra ngoài, dân nữ cũng không sống nổi, xin người ngàn vạn lần đừng oan uổng ta."

"Hừ!"

Tiêu Phi vung tay áo, trực tiếp đá văng nàng ta ra, cả giận nói: "Ý của ngươi chính là, bổn cung đã oan uổng các ngươi?"

"Không...... ta không có ý này, ta thật sự không liên quan gì tới người này."

Nàng ta ngồi liệt dưới sàn nhà, khóc đến nỗi đôi mắt đều sưng.

Quần áo tả tơi, tóc tai không chỉnh tề, ngay cả khuôn mặt được nàng ta chú trọng nhất cũng nhoè nhoẹt vì nước mắt.

"Có phải trong sạch hay không, bổn cung sai người nghiệm một nghiệm sẽ biết." Giọng nói vừa rơi xuống, Tiêu Phi lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Tang Lan một cái.

Tang Lan ngầm hiểu, sai mấy tiểu cung nữ kéo Kỷ Mộ Thanh trên sàn nhà lên, đưa tới nội điện.

Chỉ một lát sau, nàng ta lại bị kéo ra ngoài, trực tiếp ném xuống mặt sàn.

Tang Lan khom người đi đến trước mặt Tiêu Phi, thì thầm vài câu.

Sắc mặt Tiêu Phi cũng thuận thế trầm xuống.

Tiêu Phi đứng dậy, đi tới trước mặt Kỷ Mộ Thanh hiện tại trông giống như một phế nhân, khom người xuống, nói: "Thân ngươi đã không còn trong sạch, nhưng vẫn dám nói mình bị oan uổng?"

Mặc dù Kỷ Mộ Thanh trừng lớn đôi mắt, nhưng nhìn qua lại có vẻ vô hồn.

Trước đó, lúc ở bên trong điện, cung nhân kiểm tra thân thể nàng ta, không ngờ chỗ kia đã bị rách!

Nói cách khác, bản thân mình đã cùng với một nam nhân xa lạ, mây mưa vào tối hôm qua.

Ngay cả bản thân nàng ta cũng bị dọa sợ.

Cao Bỉnh Trạch không dám tin tưởng ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng, hoàn toàn mềm nhũn ở trên mặt sàn.

Hắn không nhớ rõ sự tình tối hôm qua, chỉ biết bản thân mình đã ở trong phòng ngủ!

Hay là ——

Hắn thật sự đã làm loại chuyện này rồi?

Sự im lặng nặng nề kéo dài, cho tới khi bị phá vỡ bởi giọng nói run rẩy của Kỷ Mộ Thanh: "Tại sao lại như vậy? Vì sao? Ta không có khả năng làm ra chuyện như vậy, không có khả năng......"

Tiêu Phi cong cong hàng lông mày lá liễu, chất vấn nàng ta: "Không có khả năng? Vậy ngươi hãy nói thật cho bổn cung biết, tối hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi lại xuất hiện ở Hàn Tông Viện?"

"Ta......"

"Nói!"

Kỷ Mộ Thanh vừa cắn chặt môi, vừa túm chặt quần áo của mình, ánh mắt hoảng hốt thật lâu, mới nói: "Vì có người đưa thư của Thái Tử tới, nói ta hãy đi một mình tới Đông Cung. Lúc ta đang đi trên đường, cổ bỗng nhiên tê rần, sau đó ta liền hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại thì...... Nương nương, những lời ta nói đều là sự thật, tuyệt đối không dám có một chút lừa gạt, nương nương nhất định phải điều tra rõ, việc này dân nữ đã bị người hãm hại."

Trên khóe môi Tiêu Phi âm thầm gợi lên một nụ cười lạnh, nhìn về phía Cao Bỉnh Trạch.

Mặc dù Cao Bỉnh Trạch không khóc hay náo loạn lớn, nhưng hắn vẫn sợ tới mức đầu óc trống rỗng.

Tội danh ngủ với Thái Tử Phi đã định, hắn làm thế nào cũng gánh không nổi. Hắn kinh sợ đến nỗi ngây người.

Cho đến khi ——

"Cao đại nhân, bổn cung hỏi lại ngươi lần nữa, nếu việc này thật sự giống như lời Kỷ cô nương đã nói, tối hôm qua, có người hạ gục nàng sau đó đưa tới Hàn Tông Viện. Vậy thì người nọ, có phải là ngươi hay không?"

Cao Bỉnh Trạch co rúm trong sợ hãi!

"Vi thần tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, đại thọ Hoàng thượng sắp tới gần, nhiều ngày nay vi thần đều ở trong Hàn Tông Viện, không hề bước ra khỏi Hàn Tông Viện một bước. Sự tình tối hôm qua, cầu xin nương nương minh giám."

Hắn vái vài cái vang đầu.

Tiêu Phi là người nóng tính, lạnh mặt, nói với mấy thái giám bên cạnh: "Kéo loại bại hoại này đi và giam giữ lại cho bổn cung, không
có sự cho phép của bổn cung, việc này không thể lộ ra ngoài. Nếu có người dám lộ ra ngoài một chữ nửa câu, bổn cung sẽ lập tức lấy đầu các ngươi."

"Vâng!"

Ba tên thái giám trong điện, lập tức kéo Cao Bỉnh Trạch ra bên ngoài.

"Nương nương minh giám, thần thật sự không làm chuyện này, cầu nương nương minh giám......" Giọng nói quanh quẩn, càng kéo càng dài, càng ngày càng nhỏ.

Kỷ Mộ Thanh co người lại, sắc mặt trắng bệch, lo lắng đến lượt mình.

Nàng ta không muốn ngồi trong nhà giam!

Mắt thấy Tiêu Phi dịch bước đi tới phía mình, cảm giác sợ hãi càng ngày càng lớn.

Cả người ngả về phía trước, cầu xin tha thứ: "Nương nương, dân nữ không muốn ngồi nhà lao, cầu xin nương nương hãy để ta đi."

Nhưng không ngờ, Tiêu Phi chỉ cúi người xuống, dịu dàng cầm tay nàng ta, đôi mắt toát lên vẻ hiền từ.

"Mộ Thanh, nào, đứng lên."

Kỷ Mộ Thanh sửng sốt!

Cả người nàng ta run lên, đôi môi cũng run rẩy, mặc kệ Tiêu Phi đỡ mình lên, kéo nàng ta ngồi xuống một bên.

Sau đó ——

Tiêu Phi phất tay áo ra lệnh cho người trong điện: "Đều lui xuống đi."

Bọn nô tài lần lượt cáo lui.

Chỉ còn lại Tang Lan hầu hạ bên cạnh.

Tiêu Phi lấy khăn ra và tự mình vừa lau nước mắt trên mặt Kỷ Mộ Thanh, vừa nói: "Bổn cung biết việc này không liên quan tới ngươi, ngươi chỉ bị người làm hại. Yên tâm, việc này bổn cung sẽ không nói ra ngoài, coi như chưa từng phát sinh chuyện gì."

Ánh mắt Kỷ Mộ Thanh sáng lên.

"Ý của nương nương, ta vẫn có thể làm Thái Tử Phi?"

Nghĩ cũng đừng nên nghĩ!

Tiêu Phi lắc đầu: "Ngươi đã không còn là thân trong sạch, muốn làm Thái Tử Phi, đời này đều không thể."

"Vậy......"

"Sự tình phát sinh như vậy, bổn cung cũng đau lòng cho ngươi." Nói xong, Tiêu Phi duỗi tay lấy trâm ngọc ở trên đầu Kỷ Mộ Thanh xuống, giúp nàng ta sửa lại đầu tóc hỗn loạn, sau đó lại cắm trâm ngọc lên đó, tiếp tục nói: "Ngày mai Thái Tử tuyển phi, ngươi không cần đi nữa. Rốt cuộc, ngươi đã không phải là thân trong sạch, nếu như bị phát hiện, đó chính là tội lớn, ngay cả đại ca ngươi cũng không thể cứu ngươi được."

"Vậy ta nên làm gì bây giờ?"

Kỷ Mộ Thanh trở nên suốt ruột!

"Yên tâm, bổn cung sẽ giúp ngươi nghĩ tới đường lui."

"Đường lui?" Kỷ Mộ Thanh không hiểu.

Tiêu Phi cong môi đỏ nói một câu: "Mộ Thanh, bổn cung thật ra rất thích ngươi, chỉ cần một câu của ngươi, chờ sau khi Thái Tử tuyển phi trôi qua, bổn cung sẽ tấu lên Hoàng thượng, để Diệc Vương nghênh thú (cưới) ngươi qua cửa."

Lời này vừa mới nói ra, Kỷ Mộ Thanh cả kinh!

Cả người căng thẳng, nàng ta mở to hai mắt nhìn Tiêu Phi: "Nương nương, người nói, là thật ư?"

Tiêu Phi đứng dậy, nhẹ nhàng sải bước.

"Bổn cung nói là làm, Diệc Vương cũng sẽ nghe lời bổn cung nghênh thú ngươi. Sự tình tối hôm qua, sẽ không có người nào biết."

Có thể gả cho Cảnh Diệc, còn có thể che dấu sự tình bản thân mình đã bị người làm bẩn, quả thực chính là trời cao ban ân!

Nàng ta đâu biết rằng, đây hoàn toàn là một cái bẫy tàn nhẫn do Tiêu Phi bày ra.

Để chính nàng ta chủ động từ bỏ vị trí Thái Tử Phi, lại có thể khiến nhi tử mình cưới được nàng ta, mượn sức Kỷ Lê và Kỷ Hoàn. Đây mới là đẹp cả đôi đường.

Tuy nhiên, Kỷ Mộ Thanh hoàn toàn không biết.

Sau một khoảnh khắc, nàng ta đứng dậy, kéo ống tay áo Tiêu Phi và lo lắng hỏi: "Nhưng người nọ có thể sẽ nói ra hay không?"

Mắt phượng của Tiêu Phi nhếch lên, mang theo sự lạnh lùng.

"Bổn cung đảm bảo, hắn sẽ không có cơ hội mở miệng nói chuyện."

......

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện