Nghe nói buổi tối hôm đó sau khi Lương Tông Chính rời đi, Tiêu Phi cũng thổi gió hồi lâu bên tai Kỳ Trinh Đế.
Không ngừng khen ngợi Khổng Ngu.
Sau đó, Tiêu Phi cùng với hoàng đế phân tích quan hệ lợi hại trong đó.
Kỳ Trinh Đế mất ngủ một buổi tối, sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, lại suy nghĩ cả ngày ở trong Phụ Dương điện.
Giờ Thân! (15h-17h)
Một loạt xe ngựa chạy vào trong cung, khiến cho cửa Nam luôn luôn yên tĩnh, giờ phút này bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Thần tử hiền sĩ vội vàng tiến cung chúc thọ, các tiểu thư phu nhân lòng tràn đầy vui mừng tiến cung dự tiệc, còn có lễ vật lớn lớn bé bé ở trên xe ngựa, che kín cửa Nam.
Thị vệ vội vàng dỡ những lễ vật đó xuống, sau đó vội vàng kéo xe ngựa đẩy sang hai bên, bọn họ vội đến nỗi mắt đều xẹt qua đầy sao.
Lúc này ——
Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư đang ngồi ở bên trong xe ngựa, mắt thấy sắp đến cửa cung.
Cảnh Dung cầm tay nàng, nói: "Thật ra, nàng không cần tiến cung với bổn vương."
"Đại thọ Hoàng thượng, ta có đạo lý không đi?" Nàng trả lời.
Cảnh Dung thở dài một tiếng, lắc đầu.
Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư lại mang theo giọng điệu tò mò nói: "Thật ra, ta còn có một mục đích."
"Cái gì?"
"Muốn biết đến tột cùng chàng tặng thọ lễ gì!" Kỷ Vân Thư cau mày, nhích lại gần bên cạnh hắn: "Nói với ta đi."
Nhưng ——
Cảnh Dung cong môi, nghiêng người đi, từ chối bán bí mật của mình: "Đến lúc đó nàng sẽ biết."
Hừ!
Giống như ai cũng hiếm lạ muốn biết.
Kỷ Vân Thư trừng hắn một cái, mím môi, xốc màn xe lên, tầm mắt phóng ra bên ngoài tìm kiếm. Tại lối vào cửa Nam, quả nhiên đang bị từng chiếc xen ngựa xa hoa chặn lại.
Miệng nàng không thể không nói một câu: "Vì sao đang êm đang đẹp lại bị bệnh vậy?"
Nàng đang nói tới, tất nhiên là Kỷ Mộ Thanh.
Cảnh Dung nghe thấy, lập tức nói trở về một câu: "Sao vậy, Kỷ gia nhà nàng không có được Thái Tử Phi, nàng cảm thấy đáng tiếc?"
Lời này vừa mới nói xong, Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nói bậy gì đó!"
Cảnh Dung cười cười: "Thật ra, đây có lẽ chính là những gì mọi người hay nói: người tốt có kết quả tốt, người ác tất có ác báo. Vị đại tỷ kia của nàng ác độc như thế, Thái Tử Phi? Nàng ta không có phúc để tiêu thụ nó." Cảnh Dung nói xong, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó nên nói tiếp: "Sai rồi, nàng đã không phải là người Kỷ gia, nàng ta cũng không phải là đại tỷ của nàng. Chuyện Thái Tử Phi không liên quan tới nàng. Nàng là người của bổn vương, hoàng thất mới là nhà của nàng."
Một người không biết xấu hổ khi đạt đến cảnh giới nhất định, lập tức sẽ giống như thổi một quả bóng bay.
"Bùm" nổ mạnh một tiếng!
Mặc dù Kỷ Vân Thư ghét tính tự luyến của hắn, nhưng lại không thể phản bác lời hắn nói.
Đúng vậy, nàng chính xác đã không phải là người Kỷ gia, tương lai nếu như thành thân với Cảnh Dung, nàng chính là Dung Vương phi. Không phải người hoàng thất thì là gì!
Nàng chỉ có thể chịu đựng hắn, nuốt cơn giận của mình xuống.
Cuối cùng cũng tới cửa Nam, hai người xuống xe ngựa. Vừa nhìn thấy Dung Vương tới, thị vệ đương nhiên dọn đường, hộ tống hai người một đường thông suốt đi vào.
Tiệc mừng thọ được tổ chức ở Thừa Khánh Điện.
Yến hội không được tổ chức ở trong điện, mà là ở ngoài điện. Bên ngoài được dựng một cái đài, mời gánh hát ngoài cung tới hát tuồng, còn có một số tiết mục chúc thọ.
Đây là quá trình tương tự về yến hội đại thọ của Hoàng thượng mỗi năm.
Toàn bộ phía bên ngoài điện, những dãy đèn lồng được treo trên dây thép lên phía trên đỉnh, cực kỳ rực rỡ.
Giống như ban ngày.
Chờ tới giờ Dậu, tất cả mọi người đều đã ngồi xuống!
Những nhân vật mà ngày này nên tới, cũng đều đã tới. Lý lão tướng quân có mặt, ngay cả Cảnh Hiền nhiều bệnh cũng tới. Nhóm giai nhân tranh cử Thái Tử Phi cũng ngồi một bên, trang điểm, ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, cực kỳ chói mắt.
Phía sau tiếp phía trước, đều muốn ngồi ở phía trước.
Tất nhiên, ánh mắt của Thái tử, đương nhiên thường xuyên nhìn về phía trên người những giai nhân đó.
Nhưng kỳ lạ chính là, hôm nay Kỷ Lê và Kỷ Hoàn đều không tới, bọn họ nói rằng trong nhà có việc, Kỳ Trinh Đế cũng không truy cứu. Rốt cuộc, Kỷ Mộ Thanh bị bệnh, hai vị huynh trưởng muốn chăm sóc nàng ta cũng là điều tất nhiên. Hơn nữa, lần này tuyển chọn Thái Tử Phi cũng không liên quan tới Kỷ gia, bọn họ tới đây, chẳng phải là tự vả mặt hay sao?
Đơn giản là không tới!
Không bao lâu sau, Kỳ Trinh Đế tiến vào, ngồi trên long ỷ ở trên đài cao, bên người vẫn là Tiêu Phi hoa phục gấm vóc giống như thường lệ.
Mọi người đều đứng dậy, nói: "Chúc hoàng thượng hồng phúc tề thiên, thọ tỷ Nam Sơn. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Bình thân!" Kỳ Trinh Đế phất tay một cái, trên mặt mang theo nụ cười: "Hôm nay không cần giữ lễ tiết."
"Tạ
hoàng thượng."
Tất cả lần lượt ngồi xuống!
Kỳ Trinh Đế biết Lý lão tướng quân cũng tới, liền nói: "Không ngờ Lý lão tướng quân đã nhiều năm trôi qua, hôm nay lại hồi kinh chúc thọ trẫm, trẫm rất vui."
Lý lão tướng quân không nói nhiều lắm, đáp lại vài câu tạ ơn, sau đó an vị trong yến hội và bắt đầu uống rượu.
Trong yến hội, nhóm ca vũ và nhóm con hát cũng bắt đầu xướng khúc.
Sau khi kết thúc, triều thần bắt đầu lần lượt dâng hậu lễ lên.
Thái Tử đương nhiên không thể kiềm chế được, đứng dậy, phất ống tay áo to rộng đi tới giữa bữa tiệc.
Hắn chắp tay: "Nhi thần cung chúc phụ hoàng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
Lời này cũ rích như thức ăn của ngày hôm qua.
Kỳ Trinh Đế tươi cười rạng rỡ: "Thái tử có tâm."
Giọng nói rơi xuống, Thái Tử lập tức sai người dâng lễ của mình lên. Đó là một cái hộp vuông vức màu đỏ thẫm, đặt ở trên mặt đất, cao khoảng một mét.
Mọi người bắt đầu sôi nổi nhỏ giọng suy đoán. Chiếc hộp lớn như vậy, bên trong sẽ đựng cái gì?
Chiếc hộp chậm rãi được mở ra, mấy tên thái giám cố hết sức lấy thứ bên trong ra ngoài.
Vừa mới lộ ra một cái, mọi người liền sợ ngây người.
Đó là một khối... ngọc bích khổng lồ.
Đúng vậy, mọi người không hề nhìn lầm, nó là một khối ngọc bích khổng lồ hiếm thấy, được tạo hình thành một cây trường thọ, cực kỳ đẹp và tinh xảo.
Sau khi Kỳ Trinh Đế nhìn thấy, vẫn giữ nguyên tươi cười, dường như rất vừa lòng.
Thái tử quan sát thấy biểu tình của phụ hoàng mình, hơi nâng cằm đắc ý, chỉ vào lễ vật sang quý, chắp tay nói: "Phụ hoàng, ngọc này, chính là nhi thần đã tìm kiếm khắp thiên hạ, sau đó mời một tay thợ tốt nhất thế gian tạo hình thành một cây trường thọ, đặc biệt hiến tặng phụ hoàng."
Kỳ Trinh Đế gật đầu: "Ừ, dùng ngọc chạm khắc thành cây, Thái tử nói vậy cũng phí rất nhiều tâm tư, trẫm rất thích."
"Nhi thần thật ra còn có một phần lễ khác."
"Hả?"
Thái phất tay một cái, mấy tên thái giám lập tức nâng tới một cái giá được bao bọc bởi vải đỏ, sau đó kéo tấm vải ra.
Thì ra là một khối Bát Tiên Bình!
Đây vốn là lễ vật Cảnh Dung định tặng, may mắn thay hắn đã thay đổi ý niệm ban đầu.
Nếu không, hôm nay hắn sẽ phải xấu hổ khi tặng lễ giống nhau.
Nhưng điều này cũng đủ để cho thấy, Thái tử luôn theo dõi Cảnh Dung, theo dõi tin tức hắn muốn đưa lễ gì.
Thái tử vừa cố ý vừa vô tình liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái, khóe miệng nhếch lên, sau đó tiếp tục nói với Hoàng thượng: "Nhi thần biết phụ hoàng rất thích bình phong, vì vậy đã sai người làm một khối bát tiên bình. Hơn nữa, trên bình phong này, nhi thần còn bỏ thêm một mùi hương mà phụ hoàng thích nhất, có thể giúp phụ hoàng an thần."
Kỳ Trinh Đế còn chưa mở miệng, Tiêu Phi bên cạnh đã tiếp lời Thái tử nói: "Thái Tử tặng hai phần lễ, còn có dụng tâm như thế. Một phần là cây trường thọ được dùng ngọc bích thượng đẳng chạm nên, một phần là bát tiên bình. Hai thứ khác nhau nhưng cực kỳ đẹp và tinh xảo, chắc là đã tiêu tốn không ít vàng bạc, chẳng trách Hoàng thượng thường xuyên khen ngợi Thái tử hiếu thuận ở trước mặt thần thiếp. Với những lễ vật hôm nay, quả thật là đúng như vậy."
Giọng điệu của bà ta rất âm dương quái khí!
Người khác nghe không hiểu ý trong đó, nhưng Kỳ Trinh Đế không ngốc.
Hai phần lễ vật này, khẳng định đã tốn rất nhiều tiền. Thân là trữ quân, hắn nên cần kiệm yêu dân mới đúng. Tuy nhiên, hắn lại phung phí quá nhiều, chỉ vì muốn khiến phụ hoàng hài lòng. Điều này quả sự có chút quá mức.