Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Ngươi đảm đương nổi hay sao?


trước sau

Tia lửa bay lên tấm vải, bùng cháy thành ngọn lửa dữ dội!

Thừa Khánh Điện, toát ra từng đợt khói dày đặc, cùng với tiếng la hét chói tai chấn phá phía chân trời.

Hai mắt trừng lớn của Kỷ Vân Thư dần dần co lại, cảm giác khủng hoảng vô tận một lần nữa lại nảy lên trước ngực nàng, nàng hơi lắc lắc đầu, bước chân vô lực thối lui ra sau.

Nàng xoay người, chuẩn bị tới Thừa Khánh Điện.

Tuy nhiên ——

Lý lão tướng quân đã giữ nàng lại.

"Nơi đó là một biển lửa, nếu ngươi hiện tại qua đó cũng không thay đổi được gì."

Kỷ Vân Thư đỏ mắt, thất vọng mắng: "Lý lão tướng quân thân là nguyên lão ba triều, chinh chiến vì nước nhiều năm mới đổi được sự an khang cho bá tánh. Nhưng hôm nay, ngươi lại lấy danh nghĩa ngăn chặn lịch sử lặp lại, muốn giết thiên tử Đại Lâm. Ngươi có biết, một khi hoàng đế và chúng hoàng tử đều chết, Khúc Khương Hồ Ấn nhất định khởi binh. Đến lúc đó, không chỉ Thừa Khánh Điện lửa lớn dày đặc, toàn bộ Đại Lâm, đều sẽ trăm họ lầm than, máu chảy thành sông, ngươi đảm đương nổi hay sao?"

Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư dùng hết sức hất tay lão ra, chạy vội về phía Thừa Khánh Điện.

Phía sau, Lý lão tướng quân ngốc một hồi lâu, dường như tỉnh táo lại, ý thức được hậu quả những lời mà Kỷ Vân Thư vừa mới nói.

Bàn tay cứng cáp của lão chậm rãi nâng lên, đặt ở trên tường thành, nắm chặt thành quyền......

Kỷ Vân Thư chạy vội như điên, nhìn có vẻ chỉ cách mấy trăm mét, nhưng lại phải chạy khá lâu.

Lúc này Thừa Khánh Điện bị lửa lớn hừng hực vây quanh, cảnh tượng hỗn loạn, không nhìn thấy rõ bóng người.

Từng chiếc đèn lồng không ngừng rớt xuống, sợi dây sắt treo bốn mươi năm mươi chiếc đèn lồng rất nhỏ, bởi vì bên trong được tẩm thuốc nổ, giờ phút này đều bắt đầu bùng cháy, lửa lan rộng không thể nào kiểm soát. Những tia lửa điên cuồng lao xuống mặt đất, trên bàn, trên người......

Mọi người bị lửa lớn bao vây không ngừng hoảng loạn. Cuối cùng, có người kiệt sức tê liệt ngã xuống mặt đất, lửa nhấn chìm cả người bọn họ, để lại một xác chết cháy.

Khi những chiếc đèn lồng bắt đầu rơi xuống, Ngự lâm quân bên ngoài giống như một tổ ong vọt vào cứu giá, nhưng cửa đại điện Thừa Khánh Điện đã bị lấp kín. Bởi vì yến tiệc được tổ chức ở bên ngoài điện, mọi người muốn vào trong điện không được, ra ngoài điện cũng không được, chỉ có thể mắc kẹt ở trước cửa.

Mấy thái giám bên cạnh vì bảo vệ Kỳ Trinh Đế thoát khỏi dây thép rơi xuống, đều táng thân trong biển lửa.

Một trụ gỗ dựng đứng bị bén lửa bốc cháy, chuẩn bị rơi xuống, Kỳ Trinh Đế bị bức lui qua một bên.

Thái tử Cảnh Hoa là người gần với hoàng đế nhất, mắt nhìn thấy cọc gỗ sắp rơi xuống phụ hoàng mình, không ngờ hắn không đi giải cứu mà nhanh chân chạy mất.

Đó là một cảnh tượng khá buồn cười!

Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Kỳ Trinh Đế thật sự cảm thấy mất mát.

Vừa rồi còn nói ông muốn gì, nhi tử bảo bối sẽ mang tới cho ông thứ đó, hiện tại, chỉ biết chạy trối chết!

Súc sinh!

Súc sinh a!

Ngay khi trụ gỗ chuẩn bị rơi xuống Kỳ Trinh Đế, Cảnh Dung và Cảnh Diệc cùng nhau phóng người lên, mạo hiểm lao qua lửa lớn, vọt tới.

Cảnh Dung đá văng trụ gỗ kia ra!

Cảnh Diệc bảo vệ Kỳ Trinh Đế và mẫu phi mình tránh qua một bên!

Khói đặc cuồn cuộn, thân thể kiều quý của Tiêu Phi không thể chịu nổi nữa, hơn nữa khói dày đặc khiến bà ta bị nghẹt thở, sau đó hôn mê bất tỉnh. Cảnh Diệc lập tức ôm Tiêu Phi lên, phóng ra bên ngoài điện.

Thân thể Kỳ Trinh Đế cũng không tốt lắm, dùng ống tay áo che mũi lại, dùng sức ho khan, vốn tưởng rằng mình có thể tránh được một kiếp, không ngờ khi trụ gỗ kia rơi xuống đã đập thật mạnh ở trên vai ông, khiến ông ngã xuống mặt đất, hôn mê.

Bởi vì trụ gỗ mang theo lửa, cũng khiến cho phía sau lưng Kỳ Trinh Đế bắt đầu bén lửa.

"Phụ hoàng......"

Cảnh Diệc hét to một tiếng, đôi mắt vừa đau vừa cay vì khói đặc, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy Kỳ Trinh Đế ngã xuống mặt đất.

"Mau mau mau!"

Đúng lúc này, Ngự lâm quân đã kịp thời vọt tới, chạy vội lên trên đài cao, đá văng trụ gỗ trên người Kỳ Trinh Đế, dập tắt ngọn lửa vừa mới bén phía sau lưng, hộ tống Kỳ Trinh Đế ra khỏi Thừa Khánh Điện.

Vừa lúc Kỷ Vân Thư cũng chạy tới, nhìn thấy Cảnh Diệc ôm Tiêu Phi ra ngoài, thị vệ hộ tống Kỳ Trinh Đế cũng chạy ra, một số triều thần cũng lục tục rút lui ra ngoài.

Nhưng, không nhìn thấy thân ảnh Cảnh Dung và Cảnh Hiền......

Kỷ Vân Thư nắm lấy một thị vệ, sốt ruột hỏi: "Dung Vương đâu?"

Thị vệ kia nhìn quanh bốn phía: "Chắc là còn ở bên trong." Nói xong, thị vệ kia cũng vội vàng bận rộn, triệu tập
mọi người: "Nhanh, Dung Vương vẫn chưa ra ngoài."

Thị vệ vừa nói như vậy, Kỷ Vân Thư cũng đã vọt vào, gặp người thì lập tức bắt lấy hỏi: "Nhìn thấy Dung Vương không?"

Người bên trong đều đang sợ hãi, căn bản không để ý tới nàng.

Lửa lớn càng thêm hung mãnh, nàng che mũi lại, toàn bộ trước mắt đều là khói dày đặc, căn bản không nhìn rõ đường.

"Cảnh Dung, Cảnh Dung!" Nàng lớn tiếng thét lên.

Nàng vốn định tiến sâu hơn về phía bên trong, nhưng bị thị vệ giữ chặt, kéo nàng ra bên ngoài.

"Kỷ tiên sinh, bên trong lửa lớn như vậy, ngài không thể vào đó."

"Buông ta ra."

"Ngài không thể vào......"

Nàng không ngừng giãy giụa, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, nhưng vẫn bị kéo ra ngoài.

Cho đến khi——

Tại cửa đại điện mơ hồ hiện ra hai thân ảnh, nàng nhìn chằm chằm vào đó. Khi hai thân ảnh càng ngày càng rõ ràng, trái tim nàng rốt cuộc cũng buông xuống.

Cảnh Dung đỡ cơ thể hơi rũ xuống của Cảnh Hiền đi ra từ bên trong, Cảnh Hiền nhiều bệnh nên phải thở dốc, không ngừng ho khan, sắc mặt trắng bệch. Thị vệ lập tức tiếp Cảnh Hiền từ trên tay Cảnh Dung.

Kỷ Vân Thư cảm thấy chua xót nơi mũi, nàng nhanh chóng lau sạch nước mắt, định tiến về phía Cảnh Dung, nhưng đột nhiên ——

"Người tới, bắt Dung Vương lại." Cảnh Diệc ra lệnh.

Ngự lâm quân không có phản ứng, hoàn toàn bất ngờ.

Cảnh Dung cũng không có bất luận phản ứng gì.

Chỉ thấy Cảnh Diệc với vẻ mặt tức giận mắng Cảnh Dung: "Ngọn lửa là do sự kết hợp giữa đèn lồng và dây thép, bổn vương biết được, buổi tối hôm trước, ngươi đã lén thay đổi tất cả đèn lồng được đưa tới từ Thuỷ Thành, có ý đồ cho ngày hôm nay."

Cảnh Dung nói không nên lời!

Thống lĩnh ngữ lâm quân tiến lên, hỏi: "Diệc Vương, việc này......"

Lời còn nói chưa xong, Cảnh Diệc đã hét lên một tiếng: "Trương Bác!"

Trong đám người, Hầu tư bộ Trương Bác đi ra, quần áo trên người bị cháy thủng lỗ chỗ, quỳ xuống mặt đất, nơm nớp lo sợ.

Đèn lồng là vật dẫn cháy, xuất phát từ Hầu tư bộ, Trương Bác tất nhiên không thoát khỏi liên quan.

Cảnh Diệc hỏi hắn: "Bổn vương hỏi ngươi, buổi tối hôm trước, có phải Dung Vương đã tới Hầu tư bộ hay không, đổi toàn bộ đèn lồng?"

Trương Bác ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái, ánh mắt mơ hồ, ấp a ấp úng nói: "Vâng, Dung Vương đúng là...... có tới, ngài ấy nói rằng những chiếc đèn lồng vận chuyển từ Thuỷ Thành có vấn đề, sau đó đã thay bỏ toàn bộ và ra lệnh không cho phép tiết lộ ra ngoài."

Có Trương Bác làm chứng nhân, Cảnh Diệc cực kỳ tự tin, quay về phía Cảnh Dung hỏi: "Ngươi còn có lời nào để nói hay không?"

Cảnh Dung lạnh lùng liếc mắt nhìn thoáng qua Trương Bác một cái: "Những chiếc đèn lồng kia đúng là ta đã đổi, nhưng nguồn lửa hôm nay không phải do đèn lồng, mà là do dây thép."

"Không cần phủ nhận, nếu phụ hoàng có chuyện gì, dù ngươi có mười mạng cũng gánh không nổi." Cảnh Diệc ra lệnh cho Ngự lâm quân: "Còn không bắt người lại."

"Vâng!"

Ngự lâm quân lập tức bắt lấy Cảnh Dung.

Cảnh Diệc nói tiếp: "Áp Dung Vương vào thiên lao, chờ sau khi phụ hoàng tỉnh lại, sau đó hãy định đoạt."

Kỷ Vân Thư thấy thế, sốt ruột tiến lên, nhưng Cảnh Dung nhìn về phía nàng khẽ lắc đầu.

Ý bảo, nàng đừng qua đây!

Cảnh Dung bị áp đi, Kỷ Vân Thư vẫn không cam lòng, đuổi theo vài bước, nhưng nàng đã bị một đôi tay giữ chặt.

Nàng quay đầu lại và nhìn thấy Cảnh Hiền.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện