Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Thái tử kinh hoảng


trước sau

Đông Cung!

Thái tử thức trắng đêm không ngủ, bình minh lên mới quay về cung một lúc. Lúc này, hắn lại cất bước đi tới Phụ Dương điện.

Thái giám bên ngoài nội tẩm ngăn cản hắn lại, nói: "Thái 

tử, Hoàng thượng nói nếu không có mệnh lệnh, không cho phép bất cứ người nào đi vào."

"Bổn Thái tử cũng không được vào?"

"Hoàng thượng có lệnh, nô tài chỉ có thể tuân lệnh."

"Tránh ra, ta muốn gặp phụ hoàng."

"Thái tử......"

Thái giám kia không thể ngăn được, mắt thấy Cảnh Hoa sắp đẩy cửa ra, vừa lúc ——

Bên trong có người cũng mở cửa ra, hai người gần như va vào nhau.

Lão thái giám Trương công công bên người Hoàng thượng cúi người, nói: "Tham kiến Thái tử."

"Bổn Thái tử muốn gặp phụ hoàng." Cảnh Hoa nói thẳng.

"Hoàng thượng đang chờ ngài ở bên trong."

Cảnh Hoa vui mừng khôn siết, nhanh chóng vọt vào.

Trương công công không đi theo vào, sau khi ra ngoài, lập tức đóng cửa lại.

Cảnh Hoa vừa nhìn thấy Kỳ Trinh Đế nằm ở trên giường, đôi mắt đỏ hoe, lập tức quỳ xuống, dập đầu xuống sàn nhà.

Hắn thống khổ kêu lên: "Là nhi thần vô năng, không ngờ đã khiến phụ hoàng bị thương, hại phụ hoàng ốm đau trên giường."

Lời nói kia thật là giả dối!

Giống như tất cả những gì còn lại chỉ là những giọt nước mắt đau khổ.

Kỳ Trinh Đế ho khan vài tiếng, ngồi dậy từ trên giường, sau đó dựa vào bên cạnh mép giường, nhìn Cảnh Hoa quỳ trên sàn nhà, nói: "Trẫm vẫn chưa chết, ngươi khóc cái gì mà khóc?"

Chưa chết?

Vì sao vẫn còn chưa chết!

Cảnh Hoa cảm thấy hụt hẫng.

Hắn nhanh chóng đứng dậy và đi tới mép giường, lau nước mắt nhìn phụ hoàng mình, cực kỳ quan tâm hỏi: "Phụ hoàng, người cảm thấy thế nào? Tối hôm qua nhi thần ở ngoài cửa chờ cả đêm, trong lòng thật sự rất lo lắng."

"Trẫm biết tâm ý của ngươi."

"May là phụ hoàng không sao, nếu không nhi thần thật sự không biết phải làm thế nào!"

Trong khi nói, hắn lại bắt đầu đỏ mắt!

Kỳ Trinh Đế vẫn còn rất yếu, thậm chí không có sức nói chuyện, tiếp tục khụ vài tiếng, sau đó nói: "Cảnh Hoa, trẫm hỏi con, thân là Thái tử, chức trách của con là gì?"

"Phụ hoàng phong nhi thần là Thái tử, chính vì hy vọng nhi thần sẽ giống như người, chăm chỉ yêu dân, đọc nhiều sách và trở thành người thông thái, mang lại sự ấm no hạnh phúc cho bá tánh Đại Lâm."

"Những điều này, con có làm được không?"

"Nhi thần biết bản thân mình thường xuyên khiến phụ hoàng lo lắng, nhưng nhi thần đảm bảo, nhất định sẽ làm được."

Nhưng trong lòng Cảnh Hoa lại thầm nói khác!

Hắn nghĩ, không phải là phụ hoàng đang thử mình, đúng không?

Ông ấy đang suy nghĩ xem có nên phế mình hay không?

Ôi trời, hài tử, ngươi đã suy nghĩ quá nhiều.

Kỳ Trinh Đế đối với hắn, không thực sự vừa lòng, nhưng cũng không thực sự thất vọng, nói: "Cảnh Hoa, phụ hoàng đã già rồi, sớm muộn gì một ngày nào đó cũng phải giao lại giang sơn Đại Lâm."

Giao cho ta, giao cho ta.

Cảnh Hoa sáng cả hai mắt, tiếp tục nghiêm túc lắng nghe.

"Từ nhỏ, con đã lớn lên ở bên người trẫm, trẫm rất hiểu tính tình của con. Con quá vô tư, không bao giờ suy nghĩ thêm về bất luận sự tình nào khác. Cũng bởi vì như vậy, trẫm mới lo lắng không có tướng sĩ hiền thần đáng tin cậy ở bên người con."

"Sự lo lắng của phụ hoàng, nhi thần hiểu."

"Tuyển chọn Thái Tử Phi lần này, hôn sự của con không thể tiếp tục kéo dài, đích nữ Kỷ gia bị bệnh, không thể tuyển chọn, nhưng trẫm đã chọn được một người khác cho con."

Cảnh Hoa hỏi: "Là ai?"

"Tuệ Văn."

Hai chữ này vừa được nói ra, Cảnh Hoa lập tức sửng sốt. Sau khi hắn nhanh chóng tiêu hóa xong, hỏi: "Phụ hoàng, Khổng Ngu sao có thể trở thành Thái Tử Phi? Không phải phụ hoàng đã nói, muốn giúp nhi thần có chút thế lực bên người hay sao? Khổng gia đã xuống dốc lâu rồi, Khổng Ngu......"

"Khổng gia đúng là đã xuống dốc, nhưng sau khi trẫm suy nghĩ cặn kẽ, trẫm đã ra lệnh cho Hàn Tông Viện làm việc."

"Phụ hoàng......" Cảnh Hoa mang theo vẻ mặt giống như tro tàn.

Kỳ Trinh Đế biết hắn có chút sốt ruột, vì thế nói: "Khổng gia là người nhà mẫu hậu con, mặc dù bị xuống dốc, nhưng vẫn còn thế lực, tuyệt đối không thấp hơn Kỷ gia. Việc này đã được định rồi, con cũng nên chuẩn bị đại hôn. Hiện tại trẫm không được khoẻ, tất cả mọi việc, đều giao cho Hàn Tông Viện xử lý."

Cho dù trong lòng hắn cực kỳ không muốn, nhưng ——

"Vâng, nhi thần tuân lệnh."

"Được rồi. Con hãy ra ngoài đi, trẫm muốn nghỉ ngơi."

"Vâng!"

Cảnh Hoa thối lui qua một bên, cúi người, bước đi ra ngoài.

Từ đầu tới cuối, Kỳ Trinh Đế đều không hề đề cập tới chuyện trong lúc lửa lớn Cảnh Hoa không tới cứu mình, chỉ biết chạy trốn.

Cũng chính bởi vì như vậy lại càng khiến Cảnh Hoa thêm lo lắng.

Thật sự rõ ràng giống như trên người có một chỗ bị ngứa, nhưng làm thế nào cũng không
thể gãi được.

Sau khi cánh cửa đóng lại phía sau, gương mặt hiếu thảo của Cảnh Hoa nháy mắt bị kéo xuống.

Trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái!

Khi quay lại Đông Cung, hắn lập tức sai người mời tiên sinh của mình là Phan Sùng tới.

Phan Sùng này, không phải là quan viên triều đình, mà là tiên sinh dạy học, một văn nhân mà thôi. Từ nhỏ Cảnh Hoa đã theo ông ấy đọc sách viết chữ, mặc dù ông ấy là một người dạy học, nhưng cũng hiểu được vài phần sự tình ở trên triều đình.

Ví dụ như trong đại thọ của Hoàng thượng năm trước, Cảnh Hoa có thể đổi lễ thọ của Cảnh Diệc và chèn ép hắn ta, không phải là sự tình mà Thái tử giống như bao cỏ này có thể nghĩ tới.

Chủ ý này, hoàn toàn là do Phan Sùng đầu tóc hoa râm đang ngồi ở trước mặt hắn nghĩ ra.

Cảnh Hoa rất sốt ruột, nửa người đều nằm ở trên bàn, lo lắng nói: "Tiên sinh, chúng ta nên làm gì bây giờ? Tối hôm qua khi phụ hoàng tỉnh lại, người đầu tiên người đã gặp chính là Cảnh Diệc mà không phải ta. Tối hôm qua lửa lớn, ta thật sự đã chạy trốn ngay trước mặt phụ hoàng, nhưng vừa rồi phụ hoàng chỉ nói với ta, muốn phong Khổng Ngu là Thái Tử Phi, chẳng phải là muốn đẩy thế lực Kỷ gia ra khỏi bổn vương hay sao? Tiên sinh, ngài hãy nói thật một câu, có phải phụ hoàng...... muốn sửa lập Thái tử hay không?"

So với sự lo lắng của Cảnh Hoa, Phan Sùng thật ra bình tĩnh hơn nhiều.

Sau khi Phan Sùng suy nghĩ kỹ một lúc, hỏi: "Thái tử đã nghe được lời đồn gì? Sao ngài biết được Hoàng thượng muốn sửa lập Thái tử?"

"Thật ra ta không nghe thấy gì, nhưng trong lòng ta rất hoảng sợ. Vừa rồi phụ hoàng còn hỏi ta, thân là Thái tử thì có chức trách gì. Vô duyên vô cớ hỏi ta điều này, sao có thể không khiến người lo lắng?"

"Thái tử chớ nên hoảng sợ!" Phan Sùng bắt đầu khôn khéo lên kế hoạch: "Hiện tại Hoàng thượng chỉ gặp mặt một mình Diệc Vương, điều này không chứng minh được gì, có lẽ vì có sự tình khác. Hơn nữa, lần này vị đích nữ Kỷ gia đột nhiên nhiễm bệnh, bị loại khỏi danh sách tuyển chọn Thái Tử Phi, Hoàng thượng chọn một Thái Tử Phi khác cho người, cũng là chuyện bình thường."

"Tiên sinh nói vậy không sai, nhưng......" Cảnh Hoa thở dài một tiếng thật mạnh: "Ta thật sự không hiểu, rốt cuộc phụ hoàng đang muốn làm gì?"

Phan Sùng lập tức đưa ra chủ ý, nói: "Xin hỏi Thái tử, người thân cận nhất bên người Hoàng thượng là ai?"

Cảnh Hoa nhíu nhíu mày: "Tiêu Phi?"

"Không!"

"Không phải sao?"

"Chính là Trương công công bên người Hoàng thượng."

"Trương Toàn?" Cảnh Hoa bừng tỉnh, vỗ đùi: "Đúng vậy, tiên sinh nói rất đúng. Trương Toàn vẫn luôn ở bên cạnh phụ hoàng từ khi Hoàng gia gia còn sống, thật sự là người thân cận nhất. Nhưng tiên sinh đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?"

Phan Sùng nhìn giống như một học giả chỉ biết đọc sách, nhưng cặp mắt lại rất ranh mãnh, còn mang theo một chút âm hiểm giảo hoạt.

Ông ta nói: "Thiên hạ này không có bức tường bất khả xâm phạm, nếu như Hoàng thượng thật sự có ý định sửa lập Thái tử, người đầu tiên có thể biết tới, chính là Trương công công. Sao Thái tử sao không thử cạy miệng ông ta? Như thế tất cả mọi chuyện sẽ rõ."

Những lời này thật sự khiến cho người tỉnh mộng!

Cảnh Hoa vui sướng, nhưng vẫn lo lắng.

Hắn gật gật đầu: "Không sai, lão gia hỏa kia nhất định phải biết."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện