Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Bức vẽ non sông gấm vóc


trước sau

Đấu Tuyền vẫn luôn đứng ở cửa đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người.

Đấu Tuyền tiến vào hỏi: "Vương gia vì sao phải kéo theo Nghiêm Duy Di vào trong đó?"

Cảnh Diệc khẽ cúi đầu, khóe miệng câu lên thành một nụ cười tà ác. Hắn cầm ấm trà lên, bắt đầu rót vào tách trà đã được đổ đầy của mình, nhìn nó tràn ra, chảy khắp trên bàn.

Hành vi thế này, gần giống như một loại biến thái!

Hắn nói: "Nghiêm Duy Di chung quy là một tai hoạ ngầm, một khi thoát khỏi sự kiểm soát của bổn vương, khó tránh khỏi việc hắn sẽ vạch trần bổn vương đã lợi dụng hắn, độc giết Cảnh Dung. Nhưng nếu như trói buộc hắn với chuyện Thái tử bao vây cung vua, vậy thì, sự tình sẽ biến thành hắn đã nhận lệnh Thái tử cố gắng độc giết Cảnh Dung, không liên quan gì tới bổn vương. Vì vậy, Nghiêm Duy Di cần phải chết, mới có thể vĩnh viễn câm miệng.

"Vâng, thuộc hạ ngu dốt."

"Hiện tại, hãy yên vị và chờ đợi ba ngày nữa đi."

Hắn đặt nhẹ nhàng ấm trà xuống, nhìn chằm chằm nước trà chảy ra dọc theo hoa văn trên bàn, chảy tới góc bàn bên cạnh, nhỏ từng giọt xuống sàn, lan rộng.

Giống như một bức vẽ non sông gấm vóc......

........

Trong 3 ngày tiếp theo, Kỷ Vân Thư không rời một bước ra khỏi Trúc Khê Viên, Mộ Nhược cũng tới thăm nàng một chuyến, nói về sự tình Cảnh Dung vẫn đang ở nhà giam.

Nhưng Kỷ Vân Thư đều lần lượt lảng tránh, ngược lại cẩn thận nghiên cứu quan tài hài cốt. Nàng dùng bàn tay có mang bao tay với vào trong quan tài, một mùi cay nồng lan tỏa vào trong không khí. Bởi vì quan tài và hài cốt từng tiếp xúc với không khí nhiều lần, mùi vị giống như bị thay đổi, không những tràn ngập mùi hôi, còn có một mùi thối nồng đậm.

Giống như ——

Mùi phát ra từ quần áo ẩm ướt bị nhét dưới đáy rương!

Chẳng thể nào trách được, mấy ngày nay trời không ngừng mưa to, quan tài không phải là loại gỗ thượng đẳng, một khi thấm nước, không có gì kinh ngạc khi chúng tản ra mùi vị này.

Kỷ Vân Thư giống như bị ma ám, vẫn luôn nghiên cứu hài cốt.

Mộ Nhược nói rất nhiều nhưng đều không nhận được lời đáp lại của nàng, vì vậy hắn giữ cánh tay nàng lại.

"Cô nương có nghe thấy lời ta nói hay không?"

"Nghe thấy, nghe thấy tất cả."

"Cảnh Dung hiện tại vẫn ở trong lao, lão cáo già kia đã rời kinh bỏ trốn mất dạng, cô nương cứ như vậy sao? Bỏ mặc tất cả hay sao?"

Kỷ Vân Thư dùng sức rút tay mình ra khỏi tay hắn, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Ta đã nói rồi, chuyện này không cần tra xét nữa, Dung Vương sẽ không sao."

Mộ Nhược trầm xuống, một lần nữa túm lấy cánh tay nàng, dùng sức lôi kéo, trực tiếp quay thân mình nhỏ bé của nàng tới trước mặt mình.

Hắn nghiêm túc hỏi: "Kỷ cô nương, cô nương biết tính của Mộ Nhược ta. Ta không quan tâm tới những chuyện vô ích, cho dù có người chết ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không ra tay cứu. Nhưng Cảnh Dung thì khác, ta và hắn cùng nhau lớn lên, ta không thể trơ mắt nhìn hắn ở trong nhà giam đại nội. Chính cô nương đã nói, nhất định sẽ tìm được chứng cứ chứng minh hắn không liên quan tới việc này, nhưng hiện tại cô nương đang làm gì vậy? Đống xương cốt rách nát này có thể cứu hắn ra hay sao?"

Nói xong, hắn nhấc chân đạp đổ quan tài.

Hài cốt bên trong vì vậy cũng bị rơi xuống mặt đất, Kỷ Vân Thư bỗng nhiên đẩy hắn ra, ngồi xổm người xuống và cẩn thận nhặt từng khúc xương lên.

Nàng vừa nhặt vừa nói: "Những bộ hài cốt này là chìa khoá để phá vụ 《Lâm Kinh Án》, một khi chúng bị hư hại, các bức họa cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn."

Mộ Nhược mang vẻ mặt thất vọng!

"Cảnh Dung vì cô nương, ngay cả chết cũng không sợ, nhưng cô nương thì sao? Luôn mồm nói để ý hắn, hiện tại lại không quan tâm tới sống chết của hắn, đầu óc đều toàn là 《Lâm Kinh Án》."

Sau khi nói xong, Mộ Nhược hất ống tay áo tức giận rời đi.

Kỷ Vân Thư ngồi xổm xuống mặt đất, trong tay cầm những khúc xương rải rác, hốc mắt đỏ ngầu.

Nàng hít mạnh một hơi, cố gắng kìm nén nước mắt chảy ra, chậm rãi đặt lại xương cốt vào trong quan tài.

Nàng luôn cố giữ vững bình tĩnh.

Thời Tử Câm ẩn ở trong bóng tối nhìn nàng, cho dù là một sát thủ, từ nhỏ đã trải qua nhiều sự tình tàn khốc, nhưng lúc này nhìn thấy Kỷ Vân Thư, Thời Tử Câm vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

Rốt cuộc, từ đầu tới cuối mình chính là người biết hết mọi chuyện!

.........

Trong ba ngày này, Cảnh Dung vẫn dưỡng thương ở trong nhà giam, Cảnh Diệc cũng không hề tới.

Sau ngày thứ ba, Thái tử đại hôn, Cảnh Dung bị đưa đến nhà giam Đại Lý Tự chờ ngày xét xử.

Bở vì Thái tử đại hôn, vụ cháy ở Thừa Khánh Điện cũng bị hoãn
xử, vụ án này cũng tạm thời do Đại Lý Tự thụ lý.

Trong nhà giam Đại Lý Tự đang giam giữ một vị Vương gia, Đại Lý Tự Khanh thật sự rất lo sợ, vì vậy đã giao việc này cho đại nhân Thiếu Khanh Dư của Đại Lý Tự.

Hắn ta mặc quan phục, đi tới nhà giam và gặp Cảnh Dung.

Hắn ta còn sai người mang đồ ăn ngon và rượu ngon tiến vào, tất cả đều là sơn hào hải vị.

Dư đại nhân vốn là một con hổ mặt cười, chỉ trong vòng nửa năm đã bay lên từ viên chức nhỏ tới vị trí phó tổng Đại Lý Tự. Có thể thấy, hắn ta tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu!

Chính vì hắn ta không phải là đèn cạn dầu, Cảnh Dung nhiều lần đều muốn tránh hắn ta, mục đích chính vì không muốn giao tiếp nhiều với người này, tránh cho bản thân mình bị quấy nhiễu.

"Dung Vương, hạ quan đã sai người làm một số đồ ăn, không bằng hãy nếm thử một chút?"

"Không cần."

Dư đại nhân là người có da mặt dày, cười cười: "Lần này sự tình cháy lớn ở Thừa Khánh Điện, gây ra hỗn loạn tới cả trong triều, hơn nữa còn khiến vài mệnh quan triều đình chết đi. Hiện tại Đại Lý Tự tiếp nhận vụ án này, thực sự rất khó giải quyết."

Sao ngươi không bị cháy chết?

Cảnh Dung lười đáp lại.

Nhưng Dư đại nhân lại thở dài một tiếng, nói tiếp: "Mặc dù hạ quan và Vương gia chưa từng tiếp xúc nhiều, nhưng hạ quan cho rằng, việc này nhất định không liên quan gì tới Vương gia. Nhất định có hiểu lầm nào đó, vì vậy, hạ quan sẽ cố gắng dùng hết toàn lực, giúp Vương gia thoát tội. Hơn nữa......"

"Dư đại nhân." Cảnh Dung ngắt lời hắn ta nói.

"Có hạ quan!"

"Chẳng phải phụ hoàng ta đã hạ lệnh, giao việc này cho Diệc Vương rồi sao? Vì sao lại đột nhiên chuyển giao cho Đại Lý Tự?"

Dư đại nhân suy nghĩ sâu xa một lúc: "Vụ án này ban đầu vốn do Đại Lý Tự xử lý, nhưng Diệc Vương đột nhiên nhúng tay vào."

Cảnh Dung cả kinh: "Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ không phải Hoàng thượng đã hạ lệnh, giao cho Diệc Vương toàn quyền điều tra vụ này hay sao?"

"Đại Lý Tự vẫn chưa nhận được thông báo này, vốn sau vụ cháy lớn đêm đó, Vương gia nên được đưa tới Đại Lý Tự, vụ án này cũng do Đại Lý Tự tiếp nhận. Tuy nhiên Diệc Vương không chấp thuận, chỉ nói Hoàng thượng bảo hắn thẩm tra xử lí vụ án này trước, vì thế nên kéo dài mấy ngày, mãi đến hôm nay mới đưa Vương gia tới đây, cũng mang tới toàn bộ hồ sơ vụ án."

Nói như vậy, Cảnh Diệc căn bản đã dùng một câu nói của Hoàng thượng, giam giữ hắn vào trong nhà giam đại nội, muốn bức hắn nhận tội, tránh bị Đại Lý Tự nhúng tay ở giữa, làm hỏng kế hoạch của hắn ta.

Hắn nên nghĩ tới điều này sớm hơn mới đúng. Cho dù phụ hoàng hồ đồ, cũng sẽ không giao cho Cảnh Diệc toàn quyền xử lý việc này. Phụ hoàng không thể không hiểu rõ sự tranh đoạt giữa các hoàng tử.

Thất sách!

Nhưng ——

Vì sao hắn chưa nhận tội vẽ áp, hắn đã được đưa tới Đại Lý Tự? Nếu tiếp tục nghiêm hình bức cung, chẳng lẽ có điều gì khó khăn?

Trừ phi ——

Hắn ta có ý định thả mình ra, và nếu muốn thả mình ra, vậy thì cần phải tìm kẻ chết thay.

Cảnh Dung bỗng nhiên cả kinh!

Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Cảnh Diệc lại để mình đổi phòng giam, mời thái y, còn đưa mình tới Đại Lý Tự. Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, tất cả mọi sự biến đổi đều được phát sinh sau khi Cảnh Diệc gặp Kỷ Vân Thư.

Dư đại nhân nhìn thấy Cảnh Dung chau mày, cẩn thận hỏi: "Vương gia, ngài sao vậy?"

Trong ánh mắt Cảnh Dung hiện lên một sự khẩn cấp, hỏi.

"Dư đại nhân, bổn vương hỏi ngươi, hôm nay Thái tử đại hôn, Đông Cung có gì khác thường?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện