Kỷ Vân Thư quay về phía phát ra tiếng thét chói tai, nàng lập tức nhìn thấy một nữ nhân quần áo đơn giản, đầu tóc rối bù, hơn nữa sắc mặt tiều tụy già nua do bị dầm mưa, đang liều mạng nhặt những tờ giấy bị rơi vào trong nước mưa.
Trong miệng bà ấy còn lo lắng nói: "Đừng, ngàn vạn đừng......"
Kỷ Vân Thư nhận ra mình là người có lỗi, vì vậy trực tiếp ngồi xổm xuống và giúp bà ấy nhặt những tờ giấy kia lên.
Bởi vì sự va chạm của hai người, gần như toàn bộ giấy đều bị nước mưa làm ướt, hơn nữa có một số người còn đi qua đi lại, vì vậy có vài tờ giấy đã bị dẫm nát nhừ.
Kỷ Vân Thư nhặt lên mấy tờ giấy nhìn nhìn.
Không ngờ đó lại là một phần của bản khiến nghị chống án!
Nàng còn chưa kịp nhìn xem nội dung ——
"Đưa ta."
Nữ nhân kia giống như phát cuồng đoạt lấy tờ giấy từ trong tay Kỷ Vân Thư, sau đó đẩy nàng một cái.
Nữ nhân gầm lên, giọng nói nghẹn ngào mắng lớn: "Đây là để cứu Diệp nhi, tất cả đều bị ngươi huỷ hoại... đều bị ngươi huỷ hoại. Ta phải làm sao bây giờ? Tất cả đều là lỗi của ngươi."
"Thực sự xin lỗi, ta không phải cố ý, ta......"
"Tránh ra!"
Nữ nhân tàn nhẫn đẩy bả vai nàng một cái, sau đó chạy đi nhặt những tờ giấy đã bay xa hơn.
Kỷ Vân Thư nhặt một tờ giấy lên, đứng dậy đuổi theo vài bước, nhưng nàng đã không nhìn thấy bóng dáng nữ nhân kia nữa.
Không biết nàng lại bị người nào tàn nhẫn va một cái ở phía sau lưng, cả người nàng đột nhiên lảo đảo qua một bên. May mắn thay, nàng va vào một bộ ngực rắn chắc.
Lúc này nàng mới tránh được một phen chật vật!
Phía trên đầu nàng, lập tức cũng được một chiếc dù che phủ.
"Thư nhi, nàng không sao chứ?"
Giọng nói của Vệ Dịch vang lên ở bên tai nàng.
Nàng ngước mắt nhìn lên, lập tức đối diện với cặp mắt trong trẻo của Vệ Dịch.
Vệ Dịch nhìn nàng với ánh mắt đau lòng, một tay kéo người nàng đã ướt đẫm vào trong lòng ngực, ôm chặt.
"Thư nhi, sao cả người nàng đều ướt như thế? Có phải rất lạnh hay không? Đừng sợ, ta ôm nàng, nàng sẽ không lạnh nữa."
Hơi thở ấm áp từ ngực Vệ Dịch len lỏi tới chóp mũi lạnh băng, tới trên má và vành tai của nàng......
Khiến nàng không thể ngăn được sự run rẩy toàn thân.
Nàng duỗi tay và nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hỏi: "Sao ngươi lại qua đây?"
"Mộ Nhược ca ca không có ở nhà, vì vậy ta tự mình chạy ra ngoài."
Kỷ Vân Thư rùng mình vì lạnh, nàng biết bản thân mình sắp sửa không thể nào chống đỡ được nữa, đôi môi tái nhợt cũng đang run rẩy.
Nàng nói: "Vệ Dịch, ngươi có thể cõng ta trở về hay không?"
"Được!"
Hắn nhiệt tình đồng ý.
Vệ Dịch lập tức ngoan ngoãn hạ lưng xuống, Kỷ Vân Thư nhận lấy cây dù ở trong tay hắn, sau đó leo lên lưng hắn.
Đầu nàng tựa trên bờ vai to rộng của hắn một cách yếu ớt, chỉ đường cho hắn!
Cảnh này, dường như đã từng xảy ra trước đây.
Vệ Dịch cõng nàng đi về hướng Trúc Khê Viên, nghĩ tới cả người Kỷ Vân Thư ướt đẫm, bước chân của hắn lập tức trở nên nhanh hơn.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được bắt đầu líu lo.
"Thư nhi, đã lâu ta không được gặp nàng, nàng cũng lâu rồi không tới nơi ở của Mộ Nhược ca ca. Ta cho rằng nàng sớm đã quên ta, vì vậy ta đã khóc mấy buổi tối rồi."
"Thư nhi, hiện tại ta cũng có thể xem bệnh cho người khác. Mộ Nhược ca ca nói, nếu khuôn mặt chuyển sang màu vàng, lưỡi trắng, đó là do bị bệnh gan. Nếu trên trán trắng bệch, hai má trũng xuống, cảm thấy trước ngực khó chịu, đó là do bị bệnh phổi, và......"
"Hôm qua A Tứ ca ca tặng ta một chiếc bút lông, hắn nói chữ ta viết rất xấu, vì thế đã dạy cho ta mấy từ. Ta đã học được tên của Thư nhi, chờ sau khi ta viết đẹp, ta sẽ viết cho nàng xem."
"Thư nhi, Thư nhi......"
Kỷ Vân Thư yên lặng lắng nghe, nàng không thể mở miệng đáp lại một lời.
Vệ Dịch càng đi càng nhanh, nghiêng mắt liếc nhìn Kỷ Vân Thư đang mơ màng muốn ngủ một cái, hắn nhẹ giọng nói: "Thư nhi, ta hát cho nàng nghe được không? Nàng đừng ngủ."
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng gật đầu.
Vì thế ——
Vệ Dịch bắt đầu hát bài 《Nhi Lang》.
"Trong quá khứ, làn gió nhẹ thổi qua, Triệu lang trở về, đôi mắt tràn ngập phong cảnh của Bộc Dương. Một cuốn sách nho nhỏ, Lang Đinh rời đi, gió và tuyết tiễn đưa, tháng tháng trôi qua......"
Vẫn là giọng hát thô thô như cũ, nhưng lại rất mềm mại êm tai!
Sau khi trở lại Trúc Khê Viên, Kỷ Vân Thư liền bị sốt cao, nàng mơ mơ màng màng nằm ở trên giường. Nha đầu trong vườn lập tức nhanh chóng chạy đi mời đại phu tới. Sau nhiều chuyến viếng thăm, nhiệt độ trên trán của nàng mới được hạ xuống.
Rốt cuộc, nàng cũng chìm vào giấc ngủ!
Tử Câm ở bên cạnh giúp nàng thay quần áo, nếu không, thân phận nữ nhi của
nàng sẽ bị bại lộ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Kỷ Vân Thư đột nhiên tỉnh dậy vì nóng.
Nàng ngiêng đầu nhìn qua, lập tức nhìn thấy Vệ Dịch đang ngủ ở trên mép giường, đúng lúc sau cổ hắn lộ ra chiếc bớt màu đỏ có hình cánh hoa. Nàng duỗi tay ra khỏi chăn, sờ về phía chiếc bớt kia.
Khi nàng vừa mới đụng tới, Vệ Dịch lập tức bừng tỉnh. Hắn nâng đôi mắt nhập nhèm lên nhìn nàng.
Hắn cầm tay nàng, vui vẻ nói: "Thư nhi, nàng tỉnh rồi. Nàng thật sự đã khiến ta sợ hãi. Lần sau nàng không thể tiếp tục như vậy được. Nương từng nói, không thể khiến mình bị ướt nước mưa, nếu không sẽ bị bệnh."
"Ta không sao."
"Vậy thì tốt rồi. Thư nhi, hãy ngoan ngoãn nghe lời ta."
"Ừ!"
Vệ Dịch chớp mắt, sau đó nhanh chóng lấy ra một khối ngọc bội màu đỏ ở trong ống tay áo của mình.
Hắn nói: "Thư nhi, đây là ngọc bội ta tặng cho nàng. Khi ta cõng nàng trở về, nó đã rơi ra từ trên người nàng, may mắn thay ta đã nhặt được nó."
Khối ngọc trong sáng tinh xảo, nằm thẳng ở trong lòng bàn tay Vệ Dịch.
Nàng vươn tay ra, cầm lấy ngọc bội: "Khối ngọc này là cha ngươi để lại cho ngươi, ngươi giữ nó là tốt nhất."
Nàng lại đẩy khối ngọc bội qua cho Vệ Dịch.
Vệ Dịch ngay lập tức dấu tay sau lưng, không chịu nhận.
"Không muốn. Ta đã đưa nó cho Thư nhi, vì vậy bây giờ nó là của Thư nhi, ta không muốn lấy lại."
Kỷ Vân Thư chống người ngồi dậy, cầm khối ngọc trong tay lên và cẩn thận ngắm nghía.
Đây là một khối huyết ngọc thượng đẳng, đầu ngón tay của Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng cọ xát ở trên bề mặt không bằng phẳng của nó. Nàng chưa từng ngắm nghía khối ngọc này cẩn thận như thế.
Trên mặt viên ngọc tinh xảo, không ngờ có điêu khắc hình một cái đầu con hổ sinh động như thật!
Phía bên trái hình đầu con hổ, còn có một hình mặt trăng lưỡi liềm.
Nàng xoay ngược lại và nhìn, mặt sau, có khắc một chữ "Tuất" (戌).
Nàng phải công nhận, khối ngọc bội của Vệ lão gia thật sự không tệ.
Có thể nói, đây là một khối ngọc có một không hai.
"Vệ Dịch, đã là vật mà cha ngươi để lại cho ngươi, ngươi vẫn nên giữ nó bên người."
"Không muốn!" Vệ Dịch trực tiếp lui qua một bên: "Đây là vật ta đã đưa cho Thư nhi, chẳng lẽ Thư nhi không thích nó hay sao?"
"Đương nhiên không phải."
"Vậy Thư nhi hãy nhận đi, dù sao thì nó cũng là của Thư nhi!"
Vệ Dịch vẫn kiên quyết, nở nụ cười ngây thơ.
Ngay khi hai người còn đang đưa đẩy ——
Nha đầu tiến vào từ cửa, trong tay cầm một tờ giấy đã được hong khô, đi tới nói: "Kỷ tiên sinh, tờ giấy này là của ngài sao? Ta đã tìm thấy nó trong quần áo ướt của ngài."
Trong khi nói, nha đầu đồng thời đưa tờ giấy cho nàng.
Kỷ Vân Thư nhận lấy và liếc mắt nhìn qua, nàng phát hiện ra đây là mảnh giấy kháng cáo mà nàng nhặt được khi và vào nữ nhân lúc trước.
Bởi vì chỉ có một tờ, vì vậy nên không được đầy đủ.
Hơn nữa đa số từ ngữ trên giấy đều đã bị nước mưa làm nhoè, nhiều chi tiết đều bị mất, nàng chỉ có thể biết được đại khái. Phía trên mặt giấy có nhắc tới một nữ hài gọi là Diệp Nhi, người có liên quan tới một vụ án mạng ba năm trước, nhưng phần còn lại thì nàng không thể hiểu được.
Nếu như đây là một tờ đơn yêu cầu kháng cáo, và người kia không phải là nhân sĩ kinh thành. Vậy thì, họ không có cách nào khác ngoài việc đi khắp châu phủ và tìm mọi cách để lật lại bản án.
Nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của nữ nhân kia khi biết bản kháng cáo đã bị bản thân nàng hủy hoại, Kỷ Vân Thư liền bắt đầu có cảm giác áy náy.