Dung Vương phủ!
Vệ Dịch tỉnh dậy nhưng quay lại với giấc ngủ của mình, không chịu thức giấc. Kỷ Vân Thư vẫn không hề chợp mắt, đứng ở cửa và chờ Cảnh Dung.
Khi Cảnh Dung trở về từ trong cung, đã là sáng sớm ngày thứ hai.
Nhìn thấy thân thể gầy gò của nàng lắc lư ở cửa, hắn đau lòng đi qua giữ chặt tay nàng, nhẹ nhàng xoa vài cái.
"Một đêm không ngủ?"
Nàng gật đầu!
Hắn vươn tay xoa xoa đầu nàng, "Đã nói bất kể chuyện gì xảy ra bổn vương đều sẽ giải quyết, nàng không cần lo lắng."
Kỷ Vân Thư nhìn hắn chằm chằm, không nói gì.
Cảnh Dung cũng nói hết những gì mình đã nói cùng Cảnh Diệc với nàng.
Hắn còn nói, "Hắn ta sẽ không mạo hiểm, bởi vì tại thời điểm quan trọng này lại xảy ra chuyện, phụ hoàng nhất định sẽ cho điều tra đến cùng, có khả năng sẽ tra ra hắn ta. Nguy hiểm quá lớn, hắn ta sẽ không mạo hiểm."
"Nếu hắn ta buông tay thì sao?"
"Vậy bổn vương sẽ chơi với hắn ta, xem ai tới địa phủ gặp Hắc Bạch Vô Thường trước."
Kỷ Vân Thư nghe xong, đẩy hắn ra, không vui nói, "Giờ phút này, chàng vẫn nói giỡn được sao?."
"Bổn vương rất nghiêm túc." Cảnh Dung mang vẻ mặt nghiêm túc.
Kỷ Vân Thư lườm hắn, cũng lo lắng vì những gì hắn vừa mới nói.
Nhưng ——
Cảnh Dung lại cười cười, nói, "Kỷ tiên sinh thông minh như thế, sao giờ phút này lại ngốc như vậy?"
"Có ý gì?"
"Cảnh Diệc là người thế nào có lẽ nàng không hiểu rõ lắm, nhưng không có nghĩa bổn vương không hiểu rõ. Thái tử đã chết, với hắn ta mà nói đó là thành công lớn nhất trong kế hoạch lần này của hắn ta. Ngay cả khi giao dịch với nàng không đạt được, hắn ta vẫn có thể khiến Trương đại nhân sửa miệng lần nữa, tuyên bố bổn vương lợi dụng hắn ta, nói hắn ta giá hoạ vụ cháy ở Thừa Khánh Điện cho Thái tử. Nàng cho rằng, phụ hoàng sẽ tin sao?
Ngay cả khi phụ hoàng thật sự tin, khó tránh khỏi sẽ không cành mẹ đẻ cành con. Cảnh Diệc là người cẩn thận, hắn ta sẽ không sai nửa bước. Vì vậy, bổn vương kết luận hắn ta sẽ không để Trương Bác sửa miệng, cũng chỉ có nàng ngốc nghếch, mới có thể lo lắng như vậy."
Vâng, nàng thật khờ!
Nhưng, nỗi băn khoăn của nàng quá lớn.
Rốt cuộc, không ai có thể suy đoán được kết quả cuối cùng, lỡ may Cảnh Diệc thật sự muốn buông tay, vậy thì thật sự sẽ lưỡng bại câu thương*. (*两败俱伤: Cả hai đều thất bại)
Thấy Kỷ Vân Thư đang lạc trong suy nghĩ, Cảnh Dung nói tiếp, "Nhưng nàng dấu diếm chuyện Thái tử tạo phản, thật sự không thể tha thứ. Mặc dù nói là vì cứu ta, nhưng đã khiến Thái tử phải gánh chịu tội danh đốt cháy Thừa Khánh Điện. Tuy nhiên, hiện tại Thái tử đã chết, bổn vương cũng không để trong lòng. Vì vậy, việc này tuyệt đối không cho phép xảy ta lần thứ hai. Nếu không, tuyệt đối không nhẹ tha."
Trong khi nói, hắn cuốn ngón tay lên, búng thật mạnh ở trên trán nàng một cái!
Trán nàng đau đớn một trận.
Kỷ Vân Thư xoa xoa trán, trừng hắn, "Đánh vỡ thì làm sao? Không đền lại được."
"Vỡ thì vỡ, bổn vương sẽ chăm sóc nàng suốt đời."
"Khó!"
Khó?
Cảnh Dung nhíu mày, nắm lấy tay và kéo nàng về phía trước người mình, tà ác cười, "Hay là thử xem?"
Đôi mắt Kỷ Vân Thư chuyển sang ngại ngùng, vành tai đỏ lên, đẩy đẩy hắn, "Tang sự Thái tử chưa xong, Vương gia vẫn nên đứng đắn chút đi."
"Hả? Vậy theo như nàng nói, chờ tang sự xong xuôi, chúng ta có thể thử xem?"
Nàng thề, nàng tuyệt đối không có ý này!
Vương gia, ngươi nghĩ nhiều!
Nhìn bộ dáng Kỷ Vân Thư tức giận xấu hổ, khóe môi hắn giương lên, vươn tay nâng cằm nàng lên, nhìn sâu vào đôi mắt nàng.
Hắn nói, "Tiểu yêu tinh, có thể hứa với ta không, sau khi tang sự Thái tử xong xuôi, hãy an tâm điều tra 《Lâm Kinh Án》, không cần chú ý tới những chuyện khác. Nếu có vấn đề gì khó giải quyết, hãy để bổn vương giúp nàng chống đỡ."
"......"
"Chờ sau khi phá xong 《Lâm Kinh Án》, bổn vương sẽ dùng kiệu tám người nâng nghênh thú* nàng qua cửa." (Nghênh thú = cưới)
Hắn nói cực kỳ nghiêm túc!
Trái tim Kỷ Vân Thư run rẩy. Vấn đề này, nàng vẫn luôn không hề nghĩ tới. Trên thực tế, nàng không dám nghĩ tới.
Thậm chí, không muốn tưởng tượng về nó!
Danh hiệu Dung Vương phi, chẳng khác nào một cái xích sắt, sẽ khoá cả đời nàng ở trong kinh thành.
Không đợi nàng gật đầu hay lắc đầu, Cảnh Dung nói tiếp, "Tang sự Thái tử phải mất vài ngày, bổn vương sẽ tương đối bận. Nếu nàng muốn đưa Vệ Dịch quay lại Trúc Khê Viên cũng được, nhưng Lang Bạc vẫn sẽ đi theo nàng. Tuy nhiên, lần này là giám thị."
Hắn nói thẳng thừng.
Nàng vừa
định phản bác, Cảnh Dung đã rời khỏi sân.
Hắn vẫn tiêu sái như vậy.
Nàng bĩu môi, không nói câu nào. Những ngón tay tạo thành hình vòng tròn, tới tới lui lui rất nhiều lần.
Cho đến khi Vệ Dịch vỗ nhẹ xuống vai nàng, nàng mới hồi phục lại tinh thần.
Vệ Dịch dụi dụi đôi mắt, nhìn chằm chằm về phía một chút đỏ ửng trên bầu trời phía Tây, nói, "Thư nhi, chào buổi sáng."
Ồ!
Trời sáng rồi!
"Ta đói bụng." Hắn xoa xoa bụng mình.
Kỷ Vân Thư đỡ trán, nàng phát hiện ra tiểu tử này quả thực là kẻ háu ăn, "Đói" là từ luôn treo trên miệng của hắn!
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư lại quyết định đưa hắn trở về Trúc Khê Viên ăn sáng. Tất nhiên, Lang Bạc đi sát theo bọn họ.
Theo sự phân phó của Cảnh Dung, Lang Bạc thực hiện hình thức giám thị.
Trong hai ngày tiếp theo, Cảnh Dung bận rộn với việc xử lý tang sự Thái tử.
Cảnh Diệc cũng không tìm Kỷ Vân Thư để nhắc nhở nàng về chuyện giao dịch lúc trước, cực kỳ an tĩnh!
Kỷ Vân Thư lặng lẽ sống ở Trúc Khê Viên, mở những chiếc quan tài còn lại và tiếp tục tái tạo chân dung từ những bộ xương trắng.
Vệ Dịch vẫn như hình với bóng đi theo bên người nàng, chơi vô cùng vui vẻ, không ồn ào về chuyện đau đầu. Hắn vừa giúp nàng nặn bùn, vừa giúp nàng mài mực.
Thậm chí ——
Còn giúp Kỷ Vân Thư đào ra mấy khúc xương sườn từ trong quan tài. Sau khi làm như vậy một vài lần, bây giờ hắn đã quen và thoải mái với nó.
Hắn hoàn toàn không sợ hãi nhát gan như trước kia nữa, hơn nữa khi nhìn thấy đầu của hài cốt, hắn còn rất có hứng thú nhìn xem vài lần. Hắn vừa nhìn, vừa vuốt khuôn mặt mình với sự thích thú.
Trong miệng hắn còn thì thầm, "Mặt của ta có vẻ to hơn hắn, đôi mắt nhỏ hơn so với hắn, mũi cao hơn hắn, miệng...... hình như nhỏ hơn hắn, vì sao? Vì sao hắn cũng lớn lên giống như ta? Sao hắn không nói, hơn nữa, còn không có thịt? Có phải vì đói gầy hay không? Thật đáng thương!"
Vệ Dịch phồng miệng.
Kỷ Vân Thư có một đôi tai sắc bén, thật ra có thể nghe được những lời lẩm bẩm của hắn, trong tay đang cầm một cây bút lông, tay run rẩy một chút, bức vẽ phía dưới gần như bị hủy.
Nàng xác định, Vệ Dịch đang chọc cho mình cười.
Nàng đơn giản ——
Buông bút lông ra, nhìn về phía Vệ Dịch.
Tiểu tử kia mang bao tay, ôm hộp sọ, nhìn trái nhìn phải, còn cau mày dùng sức véo mặt mình.
Kỷ Vân Thư ném về phía hắn một câu, "Nhìn rõ gì sao? Chỗ nào khác nhau?"
"Chỗ nào cũng đều khác nhau, không có gì giống ta cả."
Hắn đáp trở về một câu, ôm hộp sọ đi tới, đặt ở trên bàn trước mặt Kỷ Vân Thư, chỉ vào nó và nói, "Thư nhi, vì sao ta lại khác hắn?"
"Ngươi muốn giống hắn?"
Vệ Dịch gật đầu, chọc vào hộp sọ nói, "Hắn gầy hơn, tốt hơn."
Trong mắt Vệ Dịch tràn đầy hâm mộ.
Kỷ Vân Thư thiếu chút nữa đã phun ra máu tươi.
Ca, không có gì để so sánh giữa các ngươi, hắn đã chết và biến thành xương trắng trong khi ngươi vẫn sống với xác thịt và máu nóng.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy vui trong lòng. Nàng di chuyển đôi mắt, lạc lối trong suy nghĩ. Nàng đưa tay ra và chọn một chiếc bút lông sạch sẽ từ trong ống đựng bút.
Sau đó, nhẹ nhàng vẽ xuống đỉnh đầu của hộp sọ ——