Sắc mặt Kỷ Vân Thư trở nên nghiêm trang hơn.
Nàng hỏi: "Rốt cuộc có vấn đề gì với vụ án này?"
Kinh Triệu Doãn thở dài: "Nữ nhi của phụ nhân kia là danh ca nổi tiếng của thanh lâu, không ngờ bị một nam tử làm bẩn, kết quả đêm đó bị giết chết trong phòng. Nam tử kia là công tử nhà giàu trong Ngự phủ huyện, hắn tuyên bố mình không giết người, thậm chí còn hối lộ huyện lệnh Ngự phủ huyện. Sau đó Ngỗ tác nghiệm thi xem xét, nói rằng nữ nhi phụ nhân tự mình uống thuốc độc chết. Việc này đã được kết án như vậy, nhưng phụ nhân vẫn khăng khăng nữ nhi của mình không có khả năng tự sát, vì vậy đã tới kinh thành chống án."
"Vậy bà ấy có chứng cứ, chứng minh nữ nhi của mình không phải tự sát?"
"Thật ra, nữ nhi của bà ấy còn có một nhi tử. Một ngày trước khi xảy ra chuyện, nữ nhi bà ấy nói rằng sẽ ở lại thanh lâu thêm một ngày nữa trước khi rời khỏi Ngự phủ huyện, mang theo nhi tử đi tới nơi khác sống một cuộc sống tốt hơn, vì vậy bà ấy mới kết luận nữ nhi của mình sẽ không tự sát."
Trong khi nói, Kinh Triệu Doãn móc ra mấy tờ giấy nhàu nát từ trong ống tay áo, vừa đưa cho Kỷ Vân Thư, vừa nói: "Đây là bản kháng cáo do bà ấy mang đến, Kỷ tiên sinh, ngài hãy nhìn xem."
Kỷ Vân Thư đang định giơ tay ra lấy để nhìn một cái, tờ đơn vừa mới đụng tới ngón tay mình thì bị một bàn tay khác chặn lại.
Nhìn theo bàn tay đi lên, nàng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng bất mãn của Cảnh Dung.
Chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn Kinh Triệu Doãn một cái: "Kinh Triệu Doãn, chẳng lẽ những gì bổn vương đã nói với ngươi ở ngoài cửa cung, ngươi nghe không lọt tai sao?"
Sắc mặt Kinh Triệu Doãn cứng đờ!
Ông đương nhiên nghe lọt, nhưng ——
"Vương gia, nếu việc này không khó giải quyết, hạ quan sẽ......"
"Chẳng lẽ Kinh Triệu phủ và Đại Lý Tự đều tìm không ra một người có thể phá án hay sao? Hay là triều đình đang dưỡng một đám phế vật?"
Kinh Triệu Doãn run rẩy trong lòng!
Nhưng ông vẫn có gan nói tiếp: "Vương gia bớt giận, hạ quan biết việc này không nên tới đây làm phiền Kỷ tiên sinh. Nhưng sự tình đã xảy ra ba năm, muốn điều tra khẳng định rất khó. Toàn bộ kinh thành, thậm chí toàn bộ Đại Lâm, năng lực Kỷ tiên sinh như thế nào, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày. Vì vậy, hạ quan mới nghĩ tới Kỷ tiên sinh. Nếu như ngài ấy có thể phá vụ án này, đám hạ quan chúng thần có thể thượng thư tiến cử Kỷ tiên sinh làm đề điểm hình......"
Lời của ông nói còn nói chưa xong ——
"Đủ rồi."
Cảnh Dung quát lớn một tiếng!
Kinh Triệu Doãn chắc chắn đang khiêu khích giới hạn của hắn!
Kỷ Vân Thư kinh ngạc, thì ra Cảnh Dung sớm đã biết Kinh Triệu Doãn có ý định tới đây tìm mình phá án, và hắn đã ngăn chặn việc này. Nhưng Kinh Triệu Doãn vẫn chưa từ bỏ ý định, hôm nay đích thân tới đây một chuyến. Ông ấy vốn định lén lút tới, không ngờ lại đụng phải Cảnh Dung.
Đụng ngay vào họng súng!
Thật thú vị!
Cảnh Dung tức giận cau mày: "Kinh Triệu Doãn, bổn vương nói với ngươi một lần nữa. Chuyện này do ngươi và Đại Lý Tự xử lý, các ngươi đóng cửa lại tự mình nghị luận, không liên quan tới Kỷ tiên sinh."
Hắn tỏ thái độ kiên quyết!
Kinh Triệu Doãn cảm thấy hai má nóng rát, giống như bị người tát lên hai cái. Ông run rẩy nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt mất mát cúi đầu.
Kinh Triệu Doãn đành phải thở dài một tiếng, cúi đầu với Cảnh Dung: "Vâng, hạ quan đã hiểu, là hạ quan suy nghĩ không chu đáo."
"Hiểu được là tốt nhất." Nói xong, Cảnh Dung cũng trả lại những tờ giấy vừa mới đoạt được cho ông.
Kinh Triệu Doãn tiếp nhận: "Vậy hạ quan...... sẽ không quấy rầy Vương gia và Kỷ tiên sinh, cáo từ."
Ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi hai người qua lại, Kỷ Vân Thư vừa lúc thoáng nhìn thấy trên giấy hiện ra hai chữ "Diệp nhi".
Nàng cảm thấy có chút quen thuộc!
Kinh Triệu Doãn mang vẻ mặt thất vọng nhận lại đơn kiện và xoay người rời đi.
Đột nhiên ——
"Đại nhân, dừng bước." Kỷ Vân Thư hét lên một tiếng.
Kinh Triệu Doãn dừng bước chân lại, lập tức xoay người, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn nàng chằm chằm.
Cũng ngay khi Kỷ Vân Thư chuẩn bị đi về phía ông, nàng lại bị Cảnh Dung kéo cánh tay lại.
"Vụ án này nàng không thể tiếp nhận." Hắn không cho nàng cơ hội thương lượng.
"Ta muốn đưa ra quyết định của mình."
Trong khi nói, nàng đẩy tay Cảnh Dung ra, trực tiếp lấy lại bản kháng cáo trong tay Kinh Triệu Doãn.
Những tờ
giấy vốn rất sạch sẽ, chữ viết phía trên cũng gọn gàng tinh tế, nhưng đã bị nhàu nát, phía trên còn vương lại vệt nước, nét mực hơi nhoè, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không thể nhìn rõ chữ ở mặt trên.
Kỷ Vân Thư cẩn thận đọc qua một lần!
Sắc mặt nàng trở nên nghiêm trang hơn.
Nàng giữ chặt những tờ giấy trong tay, một lúc sau mới cẩn thận cất đi, sau đó nặng nề hỏi Kinh Triệu Doãn: "Ta có thể gặp người kia không?."
Kinh Triệu Doãn trở nên vui sướng, điên cuồng gật đầu.
"Đương nhiên có thể."
"Chờ đã." Cảnh Dung ngăn lại, kéo Kỷ Vân Thư qua một bên: "Vụ án này không liên quan tới nàng, bổn vương không muốn nàng tiếp tục liên quan tới chuyện khác. Nàng chỉ cần an tâm xử lý 《Lâm Kinh Án》 là được."
Kỷ Vân Thư hiện lên một sự buồn bã trên mặt.
Nàng hỏi hắn một câu: "Chàng có tin vào trời cao hay không?"
Hả?
"Vì sao nàng lại hỏi như vậy?"
"Có lẽ đây là trời cao quyết định, định mệnh cho ta phải điều tra vụ án này. Bởi vì trước đó, ta đã từng gặp phụ nhân kia. Trong đơn kiện này thiếu mất một tờ, mà một tờ kia đang nằm ở trong tay ta. Nếu như trời cao muốn đưa vụ án này cho ta, ta không có lý do gì để từ chối nó."
"Vân Thư......"
Nàng nói một cách kiên định: "Năm năm trước khi ta tiến vào nha môn làm việc, thật sự là vì vấn đề ấm no. Nhưng sau đó ta mới phát hiện, trên đời này thật sự có quá nhiều án oan. Ta căn bản không thể trơ mắt nhìn có người uổng mạng mà mình không làm gì cả. Nếu như trời cao đã ban cho ta năng lực nghiệm thi và xử án, vậy thì đó chính là trách nhiệm, không phải là xen vào việc người khác. Điều này cũng giống như chàng, thân là Vương gia, trên người cũng có tránh nhiệm cần phải gánh vác."
Cảnh Dung hơi sốc bởi những lời nàng nói, nhưng hắn cũng có chút dao động.
Một lát sau, hắn mới trầm giọng nói: "Xem ra, bổn vương nhất định sẽ phải nhọc lòng cả đời vì nàng."
Đúng vậy, hắn đồng ý!
Khóe miệng Kỷ Vân Thư hiện lên tươi cười.
Nàng nói lại một câu: "Là chàng đã nói, ta là một yêu tinh gây chuyện. Vì vậy, chàng chú định sẽ phải nhọc lòng vì ta."
Hai người nhìn nhau cười cười!
Không lâu sau, Kỷ Vân Thư đi theo Kinh Triệu Doãn tới Kinh Triệu phủ, gặp được phụ nhân ngày đó đụng phải lúc trời mưa to.
Bà ấy si si ngốc ngốc ngồi ở ghế trên, trong lòng ngực ôm một cái tay nải rách nát ố vàng, dáng vẻ rất lo lắng.
Khi nhìn thấy Kinh Triệu Doãn tới gần, bà ấy lập tức nhào tới.
Bà ấy lập tức quỳ gối xuống mặt sàn, lôi kéo quan phục của Kinh Triệu Doãn, bắt đầu khóc lóc kể lể: "Đại nhân, ta cầu xin ngài, nhất định phải trả lại công bằng cho nữ nhi ta. Ta cầu xin ngài."
"Ngươi hãy đứng lên trước đi."
"Nữ nhi của ta đã bị người giết chết, nàng không hề tự sát, không có khả năng tự sát. Đại nhân, xin ngài hãy giúp ta, hãy giúp nữ nhi của ta đi. Ta cầu xin ngài. Ta dập đầu với ngài."
Bà ấy vừa nói, vừa không ngừng dập đầu.
Kinh Triệu Doãn nhìn thấy thì rất khó xử!
Trái tim Kỷ Vân Thư thắt lại. Nàng ngồi xổm người xuống, nâng đỡ thân thể phụ nhân nằm ở trên mặt sàn lên.
Phụ nhân có một gương mặt hốc hác tiều tụy, tái nhợt có chút đáng sợ, có thể tưởng tượng được, ba năm nay bà ấy đã trải qua bao nhiêu gian khổ để giải oan cho nữ nhi của mình.
"Phu nhân, xin hãy đứng lên trước đi." Nàng có chút đau lòng.
Phụ nhân nhìn nàng, suy nghĩ một chút: "Là ngươi?"