Từ lớn tới bé, chưa từng có người nào nói chuyên với nàng ta như vậy.
Vì thế nàng ta tức giận chỉ vào mặt Kỷ Vân Thư: "Ngươi rốt cuộc là ai? Dám nói chuyện với ta như vậy. Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta chính là đại tiểu thư Kiều gia, Kiều Tiêu. Nhị thúc ta là Lại Bộ Thượng Thư đại nhân Kiều Chính. Ngươi muốn giam ta? Vọng tưởng."
Bộ dáng của nàng ta giống như mõm chuột tai khỉ, nhìn còn dữ tợn và hỗn láo hơn cả Cảnh Huyên.
Thì ra nàng ta có một Nhị thúc là quan nhất phẩm!
Chẳng trách nàng ta lại kiêu ngạo như vậy.
Kỷ Vân Thư khinh thường liếc mắt nhìn nàng ta một cái, bước về phía trước một bước.
Nói: "Kiều đại tiểu thư, chắc ngươi hiểu rõ một điều, thiên hạ Đại Lâm không phải là của Kiều gia, càng không phải là của nhị thúc ngươi."
"Ngươi......"
"Tạ đại nương xa xôi vạn dặm đi tới kinh thành, là vì nữ nhi của bà ấy, ngươi cần gì phải gây khó khăn cho bà ấy như vậy?"
"Khó khăn?" Kiều Tiêu ghét bỏ liếc mắt nhìn Tạ đại nương một cái, nhướng mày, ánh mắt giống như ngân châm, nói: "Bởi vì ba năm trước, nữ nhân này tới phủ chúng ta, tuyên bố rằng đại ca ta đã giết nữ nhi bà ấy, thậm chí còn đi cáo trạng khắp nơi, khiến mấy năm nay đại ca ta sống rất khó khăn. Đại ca ta vốn đang chuẩn bị nghênh thú giai nhân vào cửa, nhưng bởi vì bà ấy chạy tới đại náo một hồi, hôn sự không còn, danh dự Kiều gia cũng bị huỷ hoại.
Nếu như cha nương ta không có lòng tốt, không tính toán so đo với bà ấy, sao bà ấy có thể sống đến bây giờ? Lần này nếu không phải bổn tiểu thư tới kinh thành vấn an nhị thúc, cũng sẽ không phát hiện ra bà ấy chạy tới kinh thành cáo trạng. Bổn tiểu thư không có lòng tốt như vậy, hôm nay không giết bà ấy, xem như đã rất nhân từ rồi."
Nàng ta thở hổn hển!
Giống như người chịu đựng bất bình lớn nhất chính là nàng ta.
Từ sau khi nữ nhi Tạ đại nương chết đi, ba năm qua, Tạ đại nương đã tới Kiều phủ đại náo rất nhiều lần, nếu không phải đốt tiền giấy trước cửa, chính là ném người giấy vào trong Kiều phủ. Tạ đại nương thậm chí còn lẻn vào hạ độc ở trong giếng, sau khi bị bắt cũng bị giam vào đại lao, nhưng trưởng bối Kiều gia thấy bà ấy thực sự đáng thương, còn có một cháu ngoại nhỏ, vì vậy đã liên tục thả bà ấy ra.
Gần hai tháng qua, Tạ đại nương thật ra an tĩnh hơn nhiều, không còn tới Kiều phủ náo loạn. Kiều gia vốn tưởng rằng bà ấy đã suy nghĩ thông suốt, tiếp nhận chuyện nữ nhi của mình đã chết, không ngờ bà ấy lại chạy tới kinh thành cáo trạng.
Vì thế nên Kiều Tiêu mới tức giận như vậy, về tình cảm vẫn có thể tha thứ!
Nhưng ——
Kỷ Vân Thư mím môi, giọng điệu mềm nhẹ hơn một chút: "Kiều tiểu thư, lần này Tạ đại nương tới kinh thành kháng án, đơn giản là chỉ muốn biết rõ ràng nguyên nhân cái chết của nữ nhi bà ấy. Nếu đại ca ngươi thật sự không giết người, vậy thì không cần phải sợ. Chỉ có sự tình được sáng tỏ, Tạ đại nương mới có thể buông tay. Ngươi cũng không hy vọng Kiều phủ luôn bị quấy rầy, đúng không?"
Hả?
Kiều Tiêu quét mắt dò xét trên dưới Kỷ Vân Thư vài lần.
"Ngươi có ý gì?"
Kỷ Vân Thư nghiêm mặt: "Vụ án này, nhất định phải tra."
"Tra?"
"Chỉ sau khi tra rõ mọi chuyện, vụ án này mới có thể thật sự kết thúc."
"Ngươi...... Ngươi rốt cuộc là ai?" Kiều Tiêu có chút luống cuống.
Nam tử thanh tú trước mắt này, cả người đều tản ra một vầng hào quang bí ẩn, lạnh lùng như sương, khiến người không dám đụng vào.
Hắn rốt cuộc là ai?
Nàng ta còn chưa kịp có câu trả lời, Kỷ Vân Thư đã xoay người lại nói với Kỷ Uyển Hân.
"Nhị tỷ, phiền tỷ giúp ta trông chừng Tạ đại nương, đưa bà ấy đi thay quần áo."
"Vậy còn ngươi? Ngươi định đi đâu?"
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng nói: "Gõ trống hoàng cung."
Nói xong, nàng lập tức xoay người rời khỏi khách điếm.
Kỷ Uyển Hân muốn lôi kéo nàng lại, nhưng bởi vì Tạ đại nương đang ở trong lòng ngực nên không thể di chuyển nửa bước.
Kiều Tiêu càng thêm mờ mịt!
Mắt thấy Kỷ Vân Thư quay lưng rời đi, Kỷ Uyển Hân bắt đầu nóng vội, nhanh chóng giao Tạ đại nương cho tiểu nhị khách điếm, dặn dò: "Phiền ngươi chăm sóc đại nương này một chút, ta đi một lúc sẽ quay lại."
Kỷ Uyển Hân lập tức đuổi theo.
......Edit: Emily Ton.....
Kỷ Vân Thư vội vã đi tới cửa Đông hoàng cung.
Có bốn tên thị vệ đeo đao trông chừng ở cửa Đông, hai tên thị vệ cầm gậy đứng ở hai bên trống hoàng cung.
Trông bọn họ cực kỳ hung dữ!
Kỷ Vân Thư tiến về phía trước không chút do dự, nhưng cánh tay nàng đột nhiên bị Kỷ Uyển Hân giữ chặt.
"Vân Thư, muội muốn làm gì? Gõ trống hoàng cung sẽ phải ăn trượng hình, sao muội có thể chịu được?"
"Nhị tỷ, tỷ không cần lo chuyện
này."
Kỷ Uyển Hân dứt khoát chắn ở phía trước nàng, dùng hai tay cản lại, nói: "Lúc trước cha mới đánh muội mấy roi, muội thiếu chút nữa đã chết. Sao muội có thể chịu được ván gỗ này đánh lên người? Vân Thư, mặc dù tỷ không biết rốt cuộc muội muốn làm gì, nhưng đó là trống hoàng cung."
Kỷ Uyển Hân nhắc nhở nàng.
Nhưng, Kỷ Vân Thư đã hạ quyết tâm, nàng nhất định phải đánh trống hoàng cung.
Vì thế nàng vươn tay ra sức đẩy Kỷ Uyển Hân yếu ớt.
Kỷ Uyển Hân suýt nữa thì ngã, vì thế nàng ta chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng đi về phía trống hoàng cung.
Khi Kỷ Vân Thư cách trống khoảng tầm mười mét, Thời Tử Câm đột nhiên xuất hiện ngăn cản nàng lại.
"Tiên sinh, Vương gia nói, không cho phép ngài đánh trống." Thời Tử Câm nói giọng lạnh băng.
Kỷ Vân Thư nghiêm mặt: "Đừng dùng Dung Vương gây áp lực với ta."
"Ngài không thể đi."
"Tránh ra."
Thời Tử Câm không nghe, đứng yên tại chỗ chặn lối đi của nàng.
Sau khi Kỷ Uyển Hân hồi phục lại tinh thần, nàng ta nhanh chóng chạy tới giữ nàng lại, nhưng bàn tay vừa mới động vào góc ống tay áo của Kỷ Vân Thư, nàng ta đã bị nàng hất ra lần nữa.
"Các ngươi nghe đây, hôm nay ta nhất định phải đánh trống, không ai có thể ngăn cản!"
Không ai có thể ngăn cản!
Không thể ngăn cản!
Giọng nói thanh thuý giống như chuông lớn!
Cảm giác cấp bách tràn đầy nhiệt huyết, hai con ngươi loé sáng khiến người không dám chạm tiếp vào người nàng.
Thời Tử Câm và Kỷ Uyển Hân trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Kỷ Vân Thư lập tức nâng bước đi về phía trống hoàng cung.
Thời Tử Câm biết bản thân mình không thể ngăn được, đứng tại chỗ cân nhắc một lát, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm Cảnh Dung.
Kỷ Vân Thư đã chạy tới trước trống hoàng cung, nhưng nàng lập tức bị hai tên thị vệ cầm gậy cản lại.
Một người trong đó nói: "Đây là trống hoàng cung, không phải người nào cũng có thể đánh."
"Tại hạ muốn cáo ngự trạng."
Hai tên thị vệ nhìn thoáng qua nhau, cầm chặt gậy trong tay một chút, nhìn trên dưới Kỷ Vân Thư vài lần, hỏi: "Ngươi là ai?"
"Kỷ Vân Thư, nhân sĩ Cẩm Giang, tới đây kháng cáo một vụ án cách đây ba năm."
Vừa nghe như vậy, hai tên thị vệ trao đổi vài câu, một người trong đó nhanh chóng chạy đi bẩm báo.
Không lâu sau, Doãn quan cửa Đông vội vàng chạy tới.
Khi vừa nhìn thấy Kỷ Vân Thư, hắn đã rất kinh ngạc.
"Sao lại là Kỷ tiên sinh?" Doãn quan quen biết nàng, hỏi: "Nghe nói, Kỷ tiên sinh tới đây vì muốn kháng cáo, lật lại bản án?"
"Đúng vậy!"
"Điều này......" Doãn quan hoảng sợ, nhìn nhìn bốn phía, không thấy Dung Vương ở đây, hắn cẩn thận nhắc nhở: "Kỷ tiên sinh không lẽ không biết, trống hoàng cung là dùng để cáo ngự trạng, tiên sinh tới đánh trống hoàng cung là ý của Dung Vương hay sao?"
Kỷ Vân Thư nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Không liên quan tới Dung Vương."
Doãn quan không biết đó là vì vụ án gì, nhưng trong lòng biết rất rõ, người tới gõ trống hoàng cung, đơn giản có hai lý do.
Một: Diện thánh.
Hai: Cáo ngự trạng.
Hơn nữa Doãn quan biết Kỷ Vân Thư là người của Dung Vương, vì thế có một chút khách khí, nhưng vẫn cực kỳ khó xử.
Hắn thì thầm nói: "Thật ra ngài có thể đánh trống hoàng cung, nhưng theo luật pháp Đại Lâm, người đánh trống hoàng cung, cần phải chịu bốn mươi trượng trước."
"Ta biết."
"Nếu như chịu không nổi sẽ không thể đánh."
"Ta biết."
"Nếu ngươi chết trong khi bị đánh, đó là chuyện của ngươi."
"Ta biết."
Nàng không hề đổi sắc, trước sau vẫn nói một câu kia.