Trước mặt Doãn quan và thị vệ, Cảnh Dung ôm Kỷ Vân Thư ngất xỉu bước lên xe ngựa, rời khỏi cửa Đông.
Kỷ Uyển Hân tất nhiên cũng đuổi kịp!
Nhìn xe ngựa xa dần, trái tim lo lắng của Doãn quan lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Từ nơi xa, ánh mắt Cảnh Diệc cũng nhìn theo chiếc xe ngựa càng lúc càng xa, đôi mắt sáng lên, nắm chặt song quyền, gần như đã nắm được lá cờ chiến thắng.
Thành công chỉ cách một bước xa!
"Cảnh Dung, bổn vương sẽ chờ ngươi ngoan ngoãn rời kinh. Đời này, đừng nghĩ quay trở về!"
Hắn ta âm trầm nói!
Ngay sau đó, hắn ta xua xua tay với Đấu Tuyền.
"Hồi phủ."
Cảnh Diệc buông màn xe xuống.
Đấu Tuyền theo tiếng, giá ngựa rời khỏi cửa Đông.
......Edit: Emily Ton....
Trong Dung Vương phủ!
Khi Kỷ Vân Thư được đưa trở về, cả người đều là máu, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy đầu, cơ thể yếu ớt run rẩy từng chút một.
Không lâu sau, Mộ Nhược cũng tới.
Mộ Nhược rất kinh ngạc khi nhìn thấy Kỷ Vân Thư nằm ở trên giường. Nữ nhân nằm dài trên giường, bộ quần áo sáng màu nhuộm đỏ, da thịt giống như một cái bánh nhân thịt bị đập thành từng mảnh.
Khoảnh khắc sau đó, Mộ Nhược thở dài một hơi, lắc đầu ngồi xuống mép giường, sai người mang tới một chậu nước ấm.
Cảnh Dung đứng ở một bên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm ở sau ót của Kỷ Vân Thư.
Sắc mặt hắn rất ngưng trọng.
Thật lâu sau, Cảnh Dung nói với Mộ Nhược: "Không thể để nàng xảy ra chuyện gì."
Mộ Nhược nheo mắt liếc nhìn hắn một cái.
Hỏi: "Nếu nàng chết, ngươi sẽ ra sao?"
"Ta cũng không sống nổi." Cảnh Dung nói không chút do dự.
Mộ Nhược không ngạc nhiên trước câu trả lời của hắn, chỉ nói: "Cảnh Dung, sớm muộn gì cũng có một ngày, không phải ngươi hại chết nàng, chính là nàng hại chết ngươi."
Lời nói mang theo một sự nhắc nhở, nhưng cũng mang theo một chút trách móc!
Cảnh Dung không nói gì.
Cuộc trò chuyện giữa hai người, Kỷ Uyển Hân đều nghe thấy hết. Mười ngón tay của nàng ta uốn lượn, đầu ngón tay ép chặt ở trên lòng bàn tay, móng tay nhòn nhọn đè xuống da thịt, dường như chỉ cần dùng thêm một chút lực, móng tay sẽ hãm sâu vào trong đó.
Giờ khắc này, nàng ta thật sự hy vọng Kỷ Vân Thư vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại!
Nhưng nàng ta đã dấu hết toàn bộ tâm tư của mình bằng vẻ ngoài nhu nhược, biểu cảm duy nhất chỉ là sự đau lòng, nước mắt lưng tròng nhìn người trên giường.
Sau đó, Mộ Nhược đuổi hết mọi người trong phòng, chỉ để lại Thời Tử Câm và Kỷ Uyển Hân.
Sau thời gian khoảng một nén nhang, Mộ Nhược thoa thuốc sau lưng Kỷ Vân Thư, cho nàng uống một viên thuốc, với sự giúp đỡ của Kỷ Uyển Hân, Mộ Nhược cũng băng bó những vết thương của nàng, thay đổi quần áo.
Mộ Nhược rửa sạch máu trên tay, sửa sang lại quần áo, nhấc bút lông lên và viết trên giấy tên của mấy vị thuốc, giao cho Thời Tử Câm.
Mộ Nhược phân phó: "Đi tới Dụ Hoa các, nói với tiểu đồng lấy những dược thảo trên đơn đưa lại đây."
Thời Tử Câm cầm lấy tờ đơn, xoay người lập tức biến mất!
Lúc này, Cảnh Dung đang ngồi ở mép giường, bàn tay trong ống tay áo nâng lên mấy tấc, thật lâu sau, hắn lại thả tay xuống, nắm chặt thành quyền thu ở trong ống tay áo. Ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Vân Thư. Thật lâu sau, hắn mới rời mắt đi.
Cảnh Dung đứng dậy đi đến bên cạnh Mộ Nhược, hỏi: "Thế nào rồi?"
Mộ Nhược không thèm nhìn hắn: "Cơ thể vốn đã yếu nhược, hiện tại còn trải qua thử thách như vậy, nặng thì phải nằm mấy tháng, nhẹ thì nằm một tháng. Nhưng có ta ở đây, nàng sẽ không có gì đáng ngại, cùng lắm khoảng bảy tám ngày sẽ tốt."
Mộ Nhược vẫy vẫy tay!
"Ân!" Cảnh Dung gật đầu, nói giọng lạnh lùng: "Ngươi tạm thời hãy lưu lại đây đi, ta sẽ đi ra ngoài một chuyến."
Trong khi nói, Cảnh Dung đã cất bước ra cửa.
Mộ Nhược đuổi theo, kéo hắn lại, hỏi: "Ngươi muốn đi gặp Diệc Vương?"
Rõ ràng đây không phải là một câu hỏi, mà là một câu khẳng định!
Cảnh Dung không hề kinh ngạc vì sao Mộ Nhược có thể biết được chuyện này. Rốt cuộc, tin tức của tiểu tử kia cực kỳ linh thông.
Vì thế, hắn gật đầu.
Mộ Nhược thở dài: "Đúng là định mệnh, ai cũng không thay đổi được. Cảnh Dung a Cảnh Dung, đây là định mệnh!"
Cảnh Dung không nhiều lời, cất bước rời đi.
Khi Mộ Nhược quay trở về phòng, Kỷ Uyển Hân đang trong cơn ho.
Hắn liền kéo nàng ta ngồi xuống: "Ta bắt mạch cho ngươi."
"Đa tạ."
Mộ Nhược đặt một chiếc khăn tay ở trên cổ tay Kỷ Uyển Hân, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên đó.
Một lúc sau, hắn rút tay lại.
"Thân thể cô nương yếu nhược lại thuộc về hàn thể, từ nhỏ bị phong hàn không được điều trị tốt, vì vậy bây giờ mới bị bệnh như thế."
"Mạc công tử quả nhiên là
thần y, bệnh của ta là bệnh cũ, không thể trị khỏi."
"Bệnh đều bắt đầu từ tâm." Mộ Nhược nói một câu, sau đó giơ bút lên và viết một phương thuốc ở trên giấy, đưa cho nàng ta: "Sau khi quay về, dựa theo đơn thuốc ở trên đó, mỗi ngày dùng đúng theo thời gian đã định. Mặc dù không thể trị hết, nhưng nó sẽ có tác dụng giảm bớt."
Mộ Nhược cẩn thận dặn dò.
Kỷ Uyển Hân cầm lấy phương thuốc, nói lời cảm tạ: "Đa tạ Mạc công tử."
"Không cần!" Hắn nhẹ nhàng nói.
"Mạc công tử là bạn tri kỷ của Dung Vương?"
"Ừ!"
Kỷ Uyển Hân hơi rũ mắt xuống, nhưng lại thuận miệng nói một câu: "Dung Vương đối xử với Vân Thư thật tốt, có lẽ Mạc công tử từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy Dung Vương đối xử với một nữ tử tốt như thế, đúng không?"
Câu hỏi này quả thật có chút kỳ lạ!
Mộ Nhược nhìn qua là một người không tim không phổi, nhưng đáy lòng hắn lại cực kỳ khôn khéo.
Hắn buông mọi thứ trong tay, ánh mắt mang theo dò xét nhìn về phía Kỷ Uyển Hân, đôi mắt hoa đào có chút nheo lại: "Thật ra Kỷ nhị cô nương rất quan tâm tới Dung Vương?"
Ồ!
Mộ Nhược chính là Mộ Nhược, rất thẳng tính. Khi có lời muốn nói, hắn đều lười vòng vo.
Kỷ Uyển Hân không ngờ tâm tư nho nhỏ của mình đã bị người nắm được. Nàng ta hơi thấp thỏm một chút, lòng bàn tay ngay lập tức toát ra mồ hôi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, giải thích: "Mạc công tử hiểu lầm, ta chỉ muốn hỏi vài câu."
Mộ Nhược cười cười, không đáp.
.......
Diệc Vương phủ!
Cảnh Diệc ngồi ở trong phòng, trên bàn trước mặt có một tờ giấy mỏng. Hắn ta dùng một bàn tay cầm bút lông dính dính mực nước, một bàn tay khác nắm lấy ống tay áo to rộng, bắt đầu viết gì đó trên giấy.
Hắn ta trông có vẻ rất có hứng thú!
Trên chiếu trúc, có một cái lư hương nhỏ, mùi hương tản ra từ miệng nhỏ trên đó, quanh quẩn ở trong phòng, thấm vào trong trái tim người.
Trong hư cảnh yên tĩnh, dường như có thể nghe được âm thanh của bút lông đang viết trên giấy.
Cho đến khi một loạt tiếng bước chân phá vỡ sự tĩnh lặng lúc này ——
Cảnh Diệc không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết trên giấy, khoé môi mỏng lạnh lùng được kéo lên.
Hắn ta biết là ai đang tới!
Khuôn mặt Cảnh Dung lạnh lùng đi đến, đứng ở trước mặt hắn ta.
Hắn không gọi hắn ta!
Hắn cũng không để ý tới hắn ta!
Cho đến khi Cảnh Diệc hoàn thành một bút pháp cuối cùng.
Hắn ta đặt bút ở trên giá bút làm bằng ngà voi, nhìn nhìn chữ mình vừa viết, tự hào nói: "Tốt."
Mặt thối không biết xấu hổ!
Sau đó, hắn ta mới ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Dung trước mặt, cười nói: "Đường đường là Dung Vương, hôm nay sao lại có thời gian rảnh qua đây? Vừa rồi ta còn nghe nói, vị Kỷ tiên sinh thông minh hơn người kia đã tới bên ngoài cửa Đông đánh trống, như thế nào? Đã ăn bốn mươi trượng và đánh trống rồi? Hay là......"
Đã chết?
Hai chữ cuối cùng, Cảnh Diệc không nói ra.
Cảnh Dung vẫn không có biểu tình gì, căn bản không rảnh để lắng nghe hắn ta xả, trực tiếp hỏi hắn ta.
"Đại Lý Tự Khanh là người của ngươi, tin rằng vụ án lần này ngươi cũng nhúng tay vào, đúng không?"
Cảnh Diệc tinh tế suy ngẫm, không hiểu: "Vụ án? Vụ án nào?"
Ta không biết đó là vụ án nào!
Hắn ta giả ngây giả dại.