Kỷ Mộ Thanh căn bản không đợi hồi âm, liếc mắt xem xét Kỷ Hoàn và Kỷ Uyển Hân một cái, vỗ vỗ mông lập tức chạy đi.
Khiến cho người một nhà cảm thấy cực kỳ xấu hổ!
Kỷ Lê nhận thấy mình phải phá vỡ cục diện bế tắc, cười nói với Thẩm thượng thư: "Thượng Thư đại nhân chê cười."
"Không ngại, quan hệ giữa mấy huynh muội quý phủ thật ra rất tốt."
Kỷ Lê gật đầu!
Bộ dáng của hắn khá khiêm tốn.
Lúc này, Thẩm Trường Khâm vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn Kỷ Uyển Hân đối diện, nói: "Kỷ cô nương, không biết có thể đưa ta đi quanh quý phủ một chút được không?"
Hả?
Kỷ Uyển Hân lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nàng mím môi, gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Thẩm Trường Khâm mỉm cười, đứng lên, đi đến trước mặt Kỷ Uyển Hân và đỡ nàng lên.
Hai người không quan tâm tới những ánh mắt phía sau, cùng nhau rời khỏi sảnh ngoài.
Chờ sau khi hai người rời đi, Thẩm phu nhân nói một câu: "Vẫn là người trẻ tuổi nói chuyện với hợp với nhau hơn. Ta thấy hai đứa nhỏ này, thật sự rất xứng đôi."
Thẩm phu nhân rất vừa lòng với người con dâu này.
Nhưng Thẩm thượng thư lại không có biểu hiện hài lòng, ngược lại đổi sang đề tài khác.
Ông hỏi Kỷ Lê, nói: "Nghe nói trong phủ còn có một vị cô nương?"
Ông đang nhắc tới, tất nhiên là Kỷ Vân Thư.
Kỷ Lê không mặn không nhạt đáp trả một câu: "Là Tam muội của ta, nhưng nàng không ở kinh thành."
"Không biết nàng đã được hứa gả cho nhà ai chưa?"
Kỷ Lê không phải là đồ ngốc, biết ý của Thẩm thượng thư.
Vì thế ——
Hắn cố ý nói: "Thật ra đã hứa gả cho một nhà, nhưng đáng tiếc, thời điểm khi nàng được sinh ra, cha ta đã gieo cho nàng một quẻ, nói nàng có tướng khắc phu. Chúng ta tưởng rằng đó chỉ là thuật sĩ giang hồ nói bậy, không ngờ, thật trùng hợp là họ đã nói trúng rồi, người còn chưa gả qua, cha mẹ đối phương đã qua đời."
Tuy nhiên ——
Thẩm thượng thư căn bản không tin quỷ thần, lời nói của thuật sĩ giang hồ, ông càng sẽ không tin.
Vì thế ông lập tức nói: "Quả thực là nói bậy, sống chết của một người vốn không ai biết trước. Loại chuyện thế này, sao có thể tin vào những lời tuyên bố buồn cười như thế?"
"Thượng Thư đại nhân nói rất đúng."
"Chờ một thời gian nữa, ta muốn đi một chuyến tới Cẩm Giang. Đến lúc đó, ta muốn tới trong phủ bái phỏng một chút."
Lời nói này thật sự rất dễ hiểu.
Kỷ Uyển Hân đẹp thì đẹp, dịu dàng thì dịu dàng, nhưng lại là một con bệnh, tương lai không dễ nuôi dưỡng.
Kỷ Lê không nói thêm gì, chỉ dùng nụ cười đáp lại.
.......Edit: Emily Ton......
Bên ngoài sảnh trước.
Khi Thẩm Trường Khâm đỡ Kỷ Uyển Hân biến mất khỏi tầm mắt mọi người, nàng lập tức rút tay mình về, sau đó cố ý lui ra phía sau một bước.
Nàng nhỏ giọng nói lời cảm tạ: "Đa tạ Thẩm công tử."
Thẩm Trường Khâm cười cười: "Vì sao đa tạ ta?"
"Công tử biết ta không thích ở đó, vì vậy đã nghĩ cách mang ta ra ngoài, ta tất nhiên muốn tạ ơn công tử."
"Nhưng lời ta nói không sai!" Thẩm Trường Khâm nghiêm túc.
Kỷ Uyển Hân nhìn hắn chằm chằm, không hiểu.
Thẩm Trường Khâm bắt đầu giải thích: "Ta thật sự muốn ra ngoài đi dạo một chút, cũng thật sự muốn Kỷ cô nương đưa ta thăm quan trong phủ. Cô nương và ta có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn."
Mặc dù là một công tử nho nhã, nhưng phương thức biểu đạt tình cảm lại không hàm hồ.
Kỷ Uyển Hân nghiêng đầu qua một bên. Nàng vốn luôn cảm thấy khó khăn khi cự tuyệt người khác, mặc dù trong lòng không thích, nhưng vẫn gật đầu.
Nàng nói: "Nếu đã như vậy, ta sẽ mang công tử đi thăm hậu viện."
"Ân!"
Vì thế, hai người cùng nhau đi tới hậu viện.
Hậu viện Tướng quân phủ có gì để xem?
Ngoại trừ mấy cục đá cuội và những dụng cụ của người học võ, chỉ có những ngọn núi.
Núi lớn núi nhỏ, tất cả đều là núi.
Đương nhiên, còn có một hồ hoa sen, nhưng lại không có hoa sen. Trên đó, toạ lạc một cái đình.
Nhìn qua toàn bộ một vòng đều cảm thấy cực kỳ trống rỗng, lạnh lẽo.
Hai người ngồi xuống trong đình, nha đầu trong tiểu viện lập tức nhanh chóng bưng tới một ít điểm tâm và nước trà.
Kỷ Uyển Hân vừa nhấc tay cầm lấy ấm trà, gần như Thẩm Trường Khâm cũng đồng thời vươn tay ra với lấy ấm trà.
Những ngón tay chạm nhẹ vào nhau, mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo.
Thẩm Trường Khâm liếc mắt đưa tình nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt mang theo một chút chờ mong.
Cũng ngay khoảnh khắc sau đó, Kỷ Uyển Hân lập tức thu tay trở về, giấu vào trong ống tay áo, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Trường Khâm cũng đành phải làm bộ như không có việc gì, nhấc ấm trà
lên và rót ra hai chén trà, sau đó đẩy một trong hai chén trà tới trước mặt Kỷ Uyển Hân.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Đây là lần đầu tiên Kỷ cô nương tới kinh thành?"
"Ân!"
"Ta nghe nói Kỷ cô nương dịu dàng hào phóng, khí chất hơn người, hơn nữa còn là mỹ nhân có tiếng ở Cẩm Giang, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là đúng như vậy."
Kỷ Uyển Hân khiêm tốn nói: "Đó chỉ là những lời nói thuận miệng của mọi người, công tử đừng chê cười."
Thẩm Trường Khâm nói tiếp: "Cô nương hãy trực tiếp gọi ta là Trường Khâm đi, ta cũng gọi cô nương là Uyển Hân."
Thật thân mật!
Rõ ràng, Thẩm Trường Khâm đã nhận định nàng là nương tử của hắn.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng lúc nãy, hắn đã rất thích nàng.
Kỷ Uyển Hân cân nhắc trong lòng một lúc, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Nàng ngẩng đầu, rốt cuộc nhìn thẳng vào cặp mắt đầy thâm tình của Thẩm Trường Khâm, cứng rắn hỏi một câu: "Thẩm công tử cảm thấy, việc cha mẹ mai mối cho một cuộc hôn nhân có đúng hay không?"
"Vì sao cô nương lại hỏi như vậy?"
"Chẳng lẽ Thẩm công tử không có người mình thích hay sao? Công tử và ta chưa bao giờ gặp mặt, nhưng đã bị cha mẹ đính xuống hôn sự này. Chẳng lẽ công tử không cảm thấy, điều này thật sự quá không công bằng hay sao?"
Bộ dáng nhẹ nhàng thanh đạm lúc trước đó hoàn toàn biến mất. Lúc này, Kỷ Uyển Hân trở nên lạnh lùng hơn.
Những lời nàng nói ra cũng khắc nghiệt hơn.
Thẩm Trường Khâm tiêu hóa một hồi mới hiểu được ý của nàng.
Hắn hỏi một câu: "Điều này có nghĩa là, cô nương đã có người yêu thích?"
Kỷ Uyển Hân gật đầu: "Đúng vậy!"
Rất thành thật!
Điều này thật khó xử!
Thẩm Trường Khâm nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trên mặt mang theo một chút mất mát.
Sau đó, hắn bắt đầu giải thích: "Hôn sự giữa ta và cô nương là do cha mẹ làm chủ, theo lý thì không thể trái ý. Nhưng nếu Kỷ cô nương đã nói như vậy, ta cũng hiểu được ý của cô nương trong đó. Sau khi trở về, ta sẽ cố cất nhắc."
Ý của hắn chính là, hắn sẽ cố thuyết phục cha mẹ mình xem liệu có thể hủy được hôn sự này hay không.
Vừa nghe thấy hắn nói như vậy, Kỷ Uyển Hân dường như cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nàng hiếm khi hiện lên một nụ cười mỉm.
"Đa tạ công tử."
"Cô nương không cần cảm tạ ta. Tình yêu, vốn không thể cưỡng cầu. Tuy nhiên, ta tò mò vị nam nhân mà cô nương thích là người như thế nào?"
Vừa nhắc tới điều này, Kỷ Uyển Hân lại hiện lên một chút thẹn thùng của tiểu nữ nhân.
Ánh mắt nàng chuyển qua mặt nước trên hồ, đôi môi ửng đỏ khẽ mở.
Nàng nói: "Thật ra, hắn là người như thế nào ta cũng không biết, nhưng lần đầu tiên ta gặp hắn là 5 năm trước. Lúc đó là trong rừng hoa mai, hắn đứng ở dưới tàng hoa mai, ngẩng đầu nhìn những bông hoa bay múa đầy trời. Cảnh tượng ấy, cả đời ta đều không thể quên được."
Người kia mà nàng đề cập tới, không phải là Cảnh Dung!
Mà là Kỷ Bùi!
Thẩm Trường Khâm ngồi đối diện với nàng, trong lòng cảm thấy ê ẩm.
"Người có thể khiến Kỷ cô nương nhớ tới, thật sự rất may mắn." Ngay sau đó hắn lại hỏi một câu: "Vậy, không biết hiện giờ hắn đang ở đâu?"
Nàng lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
Sau đó nàng trầm ngâm một lát.
"Hắn đã chết."