Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Nhị đương gia Triệu Thanh


trước sau

Hai tên sơn tặc nhìn thoáng qua lẫn nhau, ngầm hiểu!

Sau đó, cùng nhau nhổ bánh bao trong miệng ra ngoài.

"Nhanh lên, ngươi dùng chân gạt con dao lại đây."

"Được!"

Hai người cùng nhau hợp tác, rất nhanh đã gạt được con dao nhỏ tới trong tay một người.

Dây thừng có chút thô dày, quá trình cắt đứt thực sự mất rất nhiều nỗ lực. Hai người mồ hôi đầy đầu, giãy giụa khiến cổ tay đều bị dây thừng cứa đỏ.

Máu chảy ra từng đợt!

"Đại Chuỳ, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Thiết Tam hỏi.

"Làm gì bây giờ cái gì? Nhanh chóng trốn!"

Đại Chuỳ lôi kéo Thiết Tam muốn lao ra ngoài.

"Bên ngoài có người!" Thiết Tam nhắc nhở một câu.

Hai người dừng lại ở bên trong cánh cửa, ngó ra bên ngoài vài lần, nhìn thấy thị vệ Cảnh Dung đang canh giữ bên ngoài.

Bọn họ muốn xông ra ngoài, hiển nhiên là không được.

Đại Chuỳ thật ra rất linh hoạt, nắm lấy Thiết Tam và nói, "Bây giờ ngươi nhanh chóng hét lên!"

"Hả?"

"Hét lên!"

Thiết Tam sững sờ, cho đến khi Đại Chuỳ đập đầu hắn một cách thô lỗ.

Hắn mới lập tức hét lên.

A ——

Thị vệ bên ngoài nghe có tiếng động, xoay người mở cửa.

Hai người liền tránh ở phía sau cánh cửa!

Khi thị vệ tiến vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn quanh một vòng, sau đó ánh mắt dừng ở chỗ cây cột, phát hiện ra hai tên sơn tặc không còn đó nữa. Trên mặt sàn, chỉ còn lại dây thừng đã bị cắt đứt.

Thị vệ lập tức nhận ra có vấn đề xảy ra!

"Không hay!"

Thị vệ đang định quay người đi thông báo, không ngờ khi vừa mới xoay người, trên đầu đã bị thứ gì đập mạnh một cái, lập tức té xỉu.

Đại Chuỳ và Thiết Tam vẫn chưa hài lòng, dùng hết sức đá mấy cái ở trên người thị vệ, lúc này mới thật cẩn thận đi ra khỏi cửa.

Nhưng không ngờ, Cảnh Dung sớm đã phái người canh giữ các lối ra vào ở trên lầu hai.

"Làm sao bây giờ Đại Chuỳ?"

"Có thể làm sao được nữa, chờ đợi trước, nhìn xem có thể lao ra ngoài hay không."

"Nhưng......"

Thiết Tam còn nói chưa xong, lập tức nghe thấy một loạt âm thanh truyền đến từ cổng lớn khách điếm.

"Nhanh nhanh, rượu ngon đồ ngon tốt nhất nhanh mang tới!"

Hơn hai mươi tên nam nhân chen chúc tiến vào từ ngoài cửa, cả đám đều kiêu ngạo ương ngạnh, mặc quần áo toàn bằng vải thô cổ quái hiếm lạ, không phải mặc đồ da hổ mà là da hươu, hơn nữa bên hông mỗi người đều cắm một con dao rựa.

Vừa nhìn liền biết, đó là một đám sơn phỉ.

Sau khi đoàn người tiến vào, lập tức tách ra thành một con đường ——

Chỉ thấy một nam nhân thân hình cao lớn, dẫm lên đôi ủng da đi tới. Trên gương mặt là một bộ râu rậm rạp che phủ toàn bộ quai hàm, đầu tóc rối tung. Trên trán được dùng một mảnh vải màu vàng cột quanh, đôi lông mày sắc nhọn kéo dài.

Cặp mắt nhìn qua sáng ngời, hiện lên một sự tàn nhẫn của nam nhân sinh ra đã có.

Khiến người không dám đối diện với hắn!

"Đại ca, ngồi đây."

Tiểu đệ Ba Hổ hô lên một tiếng.

Triệu Thanh, người được gọi là đại ca bước tới, Ba Hổ nhanh chóng dùng ống tay áo của mình lau qua chiếc ghế.

Triệu Thanh ngồi xuống, chưởng quầy lập tức đi tới.

Cảnh tượng giống như đã thành thói quen, chưởng quầy cúi đầu tới gần, cợt nhả hỏi, "Nhị đương gia, ngài muốn uống rượu gì?"

Triệu Thanh không thèm liếc mắt nhìn chưởng quầy, cầm lấy chiếc đũa trên bàn chọc chọc.

Ba Hổ dùng một chân đá chưởng quầy một cái, nói, "Giống như lúc trước, nhanh chóng đưa rượu lên đây. Nếu khiến đại ca mất hứng, có tin ta sẽ làm thịt người hay không?"

Ba Hổ giơ tay lên, làm một tư thế muốn đánh người.

Chưởng quầy nghiêng người qua một bên, cúi đầu, cả người đều đang run rẩy sợ hãi, nhanh chóng nói, "Vâng vâng vâng, sẽ nhanh chóng đưa lên cho các vị."

Nói xong, chưởng quầy vội vàng đi chuẩn bị rượu!

Chưởng quầy vừa đi ra phía sau, điếm tiểu nhị đã nhẹ giọng nhắc mãi một câu ở bên tai hắn, "Chưởng quầy, hay là chúng ta báo quan đi? Những người đó chính là thổ phỉ, dạo gần đây khách điếm rất ít khách. Nếu còn tiếp tục như vậy, khách điếm sớm hay muộn cũng bị đám người kia ăn sạch."

Chưởng quầy mặt ủ mày ê.

Hắn vừa bưng bình rượu, vừa thở ngắn than dài nói, "Khách điếm này là do ông cha ta truyền lại, tuyệt đối không thể bịn hủy ở trong tay ta. Cho dù ta chết, ta cũng phải giữ được khách điếm này."

"Vậy nhanh chóng báo quan đi!"

"Báo quan?" Chưởng quầy cực kỳ bất đắc dĩ, nói, "Huyện lệnh huyện Sơn Hoài chúng ta căn bản sẽ không quản. Quan khinh
dân, tặc phỉ áp quan, chúng ta chỉ có thể nhận. Sau khi báo quan, nói không chừng đám người kia sẽ đốt sạch khách điếm này của ta bằng một mồi lửa. Chẳng phải ta đây sẽ mất lớn hay sao?."

"Nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, khách điếm phải làm sao bây giờ? Không có người ở trọ, khách điếm cũng không chống đỡ nổi nữa." Điếm tiểu nhị lo lắng.

Ài ——

Chưởng quầy nhìn thoáng qua bên ngoài, lắc đầu, "Thôi thôi, uống thì uống đi, chúng ta vẫn phải phục vụ mấy lão tổ tông kia."

Chưởng quầy thật sự bất lực.

Ngay lúc đó, trên đỉnh đầu của hai người ở trên lầu hai, Đại Chuỳ và Thiết Tam đang ngồi xổm nơi đó, chờ đợi thời cơ thích hợp để lao ra ngoài.

Không ngờ bọn họ nhìn thấy đám người phía dưới.

"Thì ra là Nhị đương gia bọn họ." Thiết Tam kinh hô.

"Thật sự không ngờ, một năm rồi không gặp Nhị đương gia." Đại Chuỳ cảm thán.

Nhưng Thiết Tam sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, nhanh chóng lôi kéo Đại Chuỳ và nói, "Đại Chuỳ, hãy nhanh chóng kêu Nhị đương gia tới cứu chúng ta!"

Bộp ——

Đại Chuỳ gõ một cái ở trên đầu Thiết Tam.

"Một năm trước, đại đương gia và Nhị đương gia nháo sự, hai nhóm người đều giống như nước với lửa. Hiện tại ngươi tìm Nhị đương gia cứu chúng ta, đoán chừng hắn chẳng những không cứu, còn giết chúng ta. Cho dù hắn thật sự cứu chúng ta, nếu như bị đại đương gia biết được, chẳng phải là đang đánh mặt đại đương gia hay sao? Ngươi và ta cũng đừng nghĩ sống."

"Điều này......"

Thiết Tam xoa đầu, ngẫm lại thật sự đúng là như vậy.

Trước đây, ở Cao Sơn trại, đại đương gia và Nhị đương gia là hai huynh đệ, quan hệ cực kỳ tốt. Nhưng một năm trước, không biết vì nguyên nhân gì, hai người đột nhiên gây sự, vung tay đánh nhau ở trong trại. Từ đó, Nhị đương gia Triệu Thanh liền mang theo người của mình rời khỏi Cao Sơn trại, thành lập trại khác ở trên một đỉnh núi khác.

Sau một năm trôi qua, đại đương gia Triệu Hoài và Nhị đương gia Triệu Thanh chưa từng gặp lại nhau.

Thủ hạ của hai người nếu như chạm mặt nhau trên núi, bọn họ cũng sẽ lao vào đánh đấm nhau!

Theo thời gian, hai bang phái đã được hình thành.

Đương nhiên, các loại tin đồn cũng bắt đầu lan truyền giữa các bang phái.

Có người nói, đại đương gia chộp được một nữ tử, nhưng nàng kia vừa lúc lại là nữ nhân của Nhị đương gia, vì thế hai người cãi nhau.

Cũng có người nói, bởi vì Nhị đương gia nổi lên dã tâm, muốn giết thân ca ca của mình, độc chiếm sơn trại một mình, kết quả đã bị phát hiện, vì thế hai người nứt mẻ.

Ngoài ra còn có người nói, bởi vì hành động của đại đương gia, Nhị đương gia lo lắng sau này triều đình sẽ phái người lên núi tiêu diệt, vì sợ liên lụy tới bản thân nên mang theo người của mình rời khỏi Cao Sơn trại.

Đủ loại cách nói!

......

Lúc này ở lầu một, đám sơn phỉ đều ngồi chật ních.

Khuôn mặt Triệu Thanh hung ác, vẫn luôn gõ đũa trong tay lên bàn.

Tất cả đều là một đám người ở ầm ĩ!

Nói đủ thứ trên đời, chờ chưởng quầy bưng rượu lên, đám người liền bắt đầu vung quyền đua nhau uống rượu.

Ba Hổ rót một chén cho Triệu Thanh, "Đại ca, uống."

Triệu Thanh nheo mắt liếc hắn một cái, sau đó ném chiếc đũa trong tay về phía cây cột gỗ.

Chiếc đũa cắm thẳng ở trên cây cột gỗ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện