"Ngươi có ý gì?"
Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư phủi áo bào bị dơ bẩn của mình, đứng lên. Bởi vì nàng thấp hơn Triệu Hoài khoảng cái nửa cái đầu, vì thế nên chỉ có thể ngửa đầu nhìn hắn.
"Ngươi bắt ta đơn giản chỉ vì một mục đích. Bởi vì ngươi căn bản không đủ năng lực để giết công tử nhà ta, vì vậy mới dùng ta để áp chế hắn."
"Thật ra là người thông minh." Triệu Hoài nói: "Không sai, chỉ cần bắt được ngươi, nắm được mạng của ngươi, ta không tin tiểu tử kia sẽ không tới cứu ngươi."
"Nếu ngươi cảm thấy bắt ta là có thể đạt được mục đích ngươi muốn, vậy khả năng ngươi sẽ thất vọng rồi."
"Cái gì?"
"Ta bất quá là tiểu thư sinh đi theo công tử nhà ta, sống chết thế nào căn bản không ai để ý. Hơn nữa tại hạ cũng hoàn toàn không biết, đại đương gia đã nghe được từ đâu, nếu áp chế ta là có thể lấy được mạng công tử nhà ta? Nói không chừng, lúc này công tử nhà ta đã rời khỏi huyện Sơn Hoài."
Kỷ Vân Thư rất tự tin khi nói những lời này.
Triệu Hoài nghi ngờ trong lòng, liếc mắt nhìn Đại Chuỳ một cái, sau đó kéo Đại Chuỳ qua một bên.
Triệu Hoài chất vấn: "Chẳng phải ngươi nói, Kỷ tiên sinh rất quan trọng đối với nam nhân kia sao?"
Đại Chuỳ hoảng hốt, nhanh chóng nói: "Đại đương gia, tiểu nhân thật sự đã nghe được như thế."
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn."
Đại Chuỳ gật đầu, hoàn toàn tin tưởng những gì Kỷ Uyển Hân lúc trước đã nói ở trước mặt mình!
Triệu Hoài suy tư một lát, quay trở lại trước mặt Kỷ Vân Thư, nhìn chằm chằm Vệ Dịch trên mặt đất một cái, sau đó nói: "Nếu như bắt các ngươi không có tác dụng gì. Được, vậy lão tử sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường, để các ngươi chôn cùng với các huynh đệ của ta."
Nói xong, Triệu Hoài liền chỉ vào Vệ Dịch ở trên mặt đất, ra lệnh.
"Người tới, đánh chết tiểu tử ngốc này cho ta, sau đó ném vào trong núi cho sói hoang ăn."
"Vâng, đại đương gia."
Có người sớm đã ngứa tay, xoa xoa một cây côn sắt trong tay, ước lượng vài cái trong lòng bàn tay, sau đó đi đến bên cạnh Vệ Dịch, giơ côn sắt lên định vung nó xuống.
Kỷ Vân Thư hét lên một tiếng: "Dừng tay."
Nàng muốn tiến lên ngăn cản, bả vai đã bị người đè lại.
"Nếu các ngươi giết hắn, ta đảm bảo, ta sẽ lấy mạng của tất cả các ngươi."
Mắt nàng đỏ hoe!
"Ngươi có khả năng này sao?" Triệu Hoài châm biếm, giơ tay vỗ vỗ trên gương mặt nàng: "Đừng nóng vội, chờ hắn chết rồi sẽ đến lượt ngươi."
"Thả hắn ra, ta cầu xin ngươi."
Kỷ Vân Thư đỏ mũi, nước mắt tràn ra từ trong hốc mắt.
Nàng vẫn không ngừng giãy giụa!
"Cầu xin ta? Vô dụng!" Triệu Hoài quát lớn: "Đánh, đánh chết tiểu tử ngốc này cho ta."
Người nọ theo tiếng, giơ côn sắt lên muốn đánh xuống.
Đôi mắt Kỷ Vân Thư mở to, sau một khoảnh khắc, nàng nhấc chân đá ra phía sau một cái, vừa lúc đá trúng vào gân chân của người đang cố ngăn mình.
Người kia đau đớn, buông lỏng Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư nháy mắt nhào tới Vệ Dịch, vừa vặn côn sắt đánh xuống.
Côn sắt đánh mạnh vào phía sau lưng của nàng!
Một tiếng hét vang lên.
A ——
Nàng ôm chặt Vệ Dịch, phía sau lưng đau đớn khiến cả người nàng chết lặng, trong miệng không nhịn được kêu lên một tiếng, sau đó lập tức cắn chặt môi, không để bản thân mình phát ra âm thanh đau đớn nào nữa.
Mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán của nàng!
Khi mọi người nhìn thấy một màn như vậy, hơi kinh ngạc một chút, ngay cả người đang cầm côn sắt cũng dừng lại, nhìn về phía Triệu Hoài để xin chỉ thị tiếp theo.
Triệu Hoài bất ngờ nhìn hai người ôm nhau ở trên mặt đất.
Trong lòng hắn không ngờ có một chút xúc động khó có thể nhìn thấy, trái tim đập mạnh, không thể nói thành lời.
Vệ Dịch cũng tỉnh, cảm giác được Kỷ Vân Thư đang đè ở trên người mình, hắn nâng tay lên, chạm chạm vào cánh tay Kỷ Vân Thư.
Vệ Dịch nhẹ giọng gọi một tiếng: "Thư nhi."
Sắc mặt Kỷ Vân Thư tái nhợt, khó khăn ngẩng đầu từ trên vai Vệ Dịch.
Nàng bắt gặp ánh mắt của Vệ Dịch, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười an ủi.
"Vệ Dịch, đừng sợ."
"Thư nhi, có chuyện gì vậy?"
Kỷ Vân Thư thở hổn hển yếu ớt: "Ta......"
Lời còn nói chưa dứt, nàng đã hôn mê bất tỉnh, cả người đè ở trên người Vệ Dịch.
Khi Vệ Dịch vươn tay nắm lấy bàn tay Kỷ Vân Thư, hắn có cảm giác bàn tay ướt đẫm,
vì thế giơ tay nhìn thoáng qua.
Lúc này Vệ Dịch mới phát hiện ra ——
"Máu, là máu. Thư nhi, ngươi chảy máu, chảy rất nhiều máu. Thư nhi......"
Vệ Dịch lo sợ hoảng loạn, bắt đầu bật khóc.
Đôi tay hắn run rẩy để ở hai bên, không dám chạm vào Kỷ Vân Thư, sợ tới mức cả người đều ngốc.
Tất cả mọi người bắt đầu vây quanh.
Triệu Hoài im lặng nhìn chằm chằm, nhìn thấy phía sau lưng Kỷ Vân Thư nhiễm đỏ, áo choàng gấm đơn giản cũng đều thấm máu.
"Mới ăn một côn sắt, vì sao lại chảy máu nghiêm trọng như vậy?"
Có người thắc mắc.
Triệu Hoài nói: "Xem ra, trước đó hắn đã từng bị thương."
Đúng vậy, trước đó nàng từng ăn sáu gậy, vết thương phía sau lưng vốn chưa khỏi hẳn, khi côn sắt đánh xuống, miệng vết thương vỡ ra, tất nhiên tất cả đều là máu.
Không thể không nói, thật sự đau lòng cho phía sau lưng của Kỷ Vân Thư, nếu như tương lai có một ngày bình phục, phía sau lưng kia chỉ sợ sẽ lưu lại sẹo.
"Đại đương gia, vậy làm sao bây giờ? Còn đánh nữa hay không?" Người cầm côn sắt hỏi.
Triệu Hoài nheo mắt lại, đang chuẩn bị nói chuyện ——
Một tiểu đệ vô cùng lo lắng chạy vào, thông báo với Triệu Hoài: "Đại đương gia, Nhị đương gia mang theo người tới, đang ở ngoài cửa sơn trại."
"Triệu Thanh?"
Kể từ một năm trước sau khi rời đi, hai người không còn gặp mặt nhau nữa, vì sao lúc này lại tới đây?
"Đại đương gia, có muốn để Nhị đương gia tiến vào hay không?"
"Hắn mang theo bao nhiêu người."
"Chỉ mang theo hai người."
"Hai người?" Triệu Hoài cân nhắc, sau đó lại nhìn Vệ Dịch và Kỷ Vân Thư một cái, nhíu mày, vẫy vẫy tay: "Kéo hai người kia xuống."
Có người đồng ý, kéo Kỷ Vân Thư đang hôn mê và
Vệ Dịch đang hoảng sợ đi xuống.
Triệu Hoài nhìn thoáng qua về phía cửa, gật đầu: "Để người tiến vào. Đi lấy vò rượu ngâm 5 năm ra đây, khoản đãi khách quý cho tốt."
Rất nhanh ——
Triệu Thanh liền mang theo Ba Hổ và một tiểu đệ khác đi vào.
Triệu Hoài ngồi ở trên ghế da hổ của mình, mang theo tư thế chủ nhân.
Hai huynh đệ một năm không gặp lại nhau, mỗi người đều mang theo tâm tư của riêng mình.
Khi Triệu Thanh tiến vào, đám Sơn phỉ liền vây hắn vào giữa.
"Đúng là lâu năm không gặp." Triệu Hoài khẽ cười một chút.
Triệu Thanh: "Đúng vậy, đã lâu không gặp, còn tưởng rằng nơi này sẽ có biến hóa gì đó, nhưng nó vẫn giống như năm đó khi ta rời đi."
Triệu Thanh không giống Triệu Hoài, không hề thiếu ngang ngược, còn có chút lười biếng, một đôi mắt giống như không mở ra được.
Tư thái của hắn giống như người không màng danh lợi.
Triệu Hoài đứng dậy, nhìn xuống từ trên cao: "Không có mục đích sẽ không tới viếng thăm. Nói đi, hôm nay đệ tới đây là vì chuyện gì?"
Triệu Thanh không khách khí, ngồi xuống ở trên ghế một bên.
Triệu Thanh cầm một cái chén lên, gõ gõ ở trên bàn.
Sau đó hắn nói: "Những mũi tên ở trong rừng là do ngươi bắn?"
"Đúng thì thế nào?"
"Thế nào?" Triệu Thanh trở nên lạnh lùng, ném chiếc chén trong tay, nói: "Một năm trước, ngươi và ta đã đưa ra thỏa thuận chung, bất luận phát sinh chuyện gì, cả hai chúng ta đều không được phép phóng tên ở trong khu rừng kia."