*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Hoài biết rất rõ tính cách của đệ đệ này, nếu như hắn muốn thứ gì, hắn sẽ liều mạng để có được nó. Hơn nữa bên ngoài bị bao vây bởi hỏa tiễn, bất cứ lúc nào đều có thể đốt cháy nơi này không còn một mảnh.
Nơi này là lão trại chủ lưu lại, bất luận thế nào đều không thể bị hủy ở trên tay mình.
Vì thế ——
Triệu Hoài bắt đầu kéo dài thời gian, nói, "Được, hai người kia ta sẽ cho ngươi. Nhưng, tiểu thư sinh kia hiện tại có khả năng không thể động đậy."
"Ngươi đã làm gì?" Triệu Thanh hỏi.
"Không làm gì cả. Đó chỉ là một tiểu thư sinh yếu đuối, vừa mới ăn khổ một chút đã gần chết. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không để hắn chết. Chờ khi hắn tỉnh lại, ta sẽ sai người mang hắn và đồ ngốc kia ra."
Triệu Thanh bán tín bán nghi đối với lời Triệu Hoài đã nói, trong lòng hắn vẫn có chút cảnh giác.
Triệu Hoài nói tiếp, "Ngươi và ta một năm rồi không gặp, cho dù trước kia đã xảy ra chuyện gì cũng đều đã qua đi. Ngươi và ta cũng là huynh đệ, trong xương cốt vẫn chảy cùng dòng máu. Hôm nay nhân dịp này, chúng ta hãy cùng nhau ôn chuyện. Năm năm trước, ngươi và ta cùng nhưỡng một ung rượu lớn, vừa vặn hôm nay có thể khai ung."
Lời này vừa mới nói xong, mấy tên sơn phỉ đã nâng mấy bình rượu vào, đặt ở một bên.
"Đại đương gia, rượu này vừa mới múc ra từ cái miệng nhỏ trong ung."
"Ừ, đưa hai cái chén lại đây."
"Vâng!"
Rượu và chén đều được đưa tới.
Cánh tay to lớn của Triệu Hoài nâng bình rượu lên, rót ra hai chén, sau đó đưa một chén cho Triệu Thanh, nói, "Hôm nay là lần đầu khai ung, hãy nếm thử một ngụm."
Triệu Thanh không hề cự tuyệt, bưng rượu lên và uống một hơi cạn sạch.
Cũng đồng thời khi Triệu Thanh uống rượu, Triệu Hoài ra hiệu ánh mắt với một thủ hạ nhanh trí bên người.
Thủ hạ kia ngay lập tức hiểu ý Triệu Hoài, gật đầu, mang theo vài người yên lặng rời đi.
Sau khi Triệu Thanh uống xong, ném chén ở trên bàn.
"Ngươi vẫn nên nhanh chóng đưa người ra đây, bị thương hay nửa chết nửa sống cũng mang ra đây."
"Ngươi vội cái gì? Ta đã nói rồi, người, ta nhất định sẽ cho ngươi. Nhưng rượu này, ngươi dường như vẫn chưa nếm ra hương vị, vậy hãy uống thêm một chén."
Triệu Hoài lại rót ra hai chén từ bình rượu.
Triệu Thanh không có ý định dong dài, nói, "Đừng chơi đùa với ta, mang người ra đây. Nếu không, ta sẽ khiến người bên ngoài bắn tên."
"Được, ta sẽ đưa người cho ngươi."
Triệu Hoài lập tức sai người đi mang Vệ Dịch và Kỷ Vân Thư tới đây.
Lúc này, Vệ Dịch và Kỷ Vân Thư đã bị kéo tới phòng chất củi, không khí ẩm ướt lạnh băng, thấm ở chỗ bị thương sau lưng của Kỷ Vân Thư, kiến nàng bị đau nên tỉnh.
Khi nàng tỉnh lại, nhìn thấy mình đang dựa vào trong lòng ngực Vệ Dịch.
Áo choàng của Vệ Dịch được treo ở trên lưng nàng, dùng giống như băng gạc cầm máu.
"Thư nhi, nàng tỉnh rồi sao?" Vệ Dịch vẫn còn sợ hãi, nâng ống tay áo lau nước mắt của mình.
Kỷ Vân Thư thở hổn hển, cố gắng ngước mắt nhìn Vệ Dịch, sau đó trở tay sờ soạng phía sau lưng của mình.
Thật ra máu đã ngừng chảy, nhưng trên tay nàng vẫn còn nhiễm máu.
Nàng thê thảm cười cười, "Vệ Dịch đừng sợ, ta không sao. Đây là thuốc màu, ngươi còn nhớ rõ hay không? Ta đã từng nói với ngươi."
Lúc trước khi ở Cẩm Giang, Kỷ Vân Thư đã nói với hắn phía sau lưng mình chính là thuốc màu.
Vệ Dịch lắc đầu, "Ta không tin. Thư nhi, nàng thật sự đang chảy máu, chúng ta đi tìm Mộ Nhược ca ca được không? Ta sẽ mang nàng đi tìm hắn, nàng đừng sợ."
Kỷ Vân Thư nói, "Chúng ta không ra khỏi đây được. Vệ Dịch, ngươi có thể hứa với ta một chuyện hay không?"
"Thư nhi, ta có thể hứa bất kỳ điều gì với nàng."
Kỷ Vân Thư cố gắng hết sức nâng đầu của mình lên trên vai hắn, sau đó nói, "Xé một mảnh áo ra."
"Ừ."
Vệ Dịch không nói lời nào, lấy áo choàng của mình và xé ra một mảnh, đưa cho Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư bày trên mặt đất, dùng máu dính trên ngón tay của mình viết hai hàng chữ trên đó. Sau khi gấp lại thì nhét vào trong tay Vệ Dịch. Tiếp đó, nàng lại tháo sợi dây lục lạc trên mắt cá chân của mình ra, nhét tất cả vào trong tay Vệ Dịch.
"Thư nhi, vì sao nàng lại tháo sợi dây ta tặng cho nàng?"
"Vệ Dịch, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không có nhiều sức lực nữa, nếu...... đợi lát nữa có
cơ hội, ngươi hãy mang hai thứ này...... đặt...... vào trong xe đưa đồ ăn tới cho sơn trại. Hoặc là, đưa cho người tới tặng đồ cho sơn trại, để bọn họ mang hai thứ này ra khỏi sơn trại, hiểu không?"
"Mang chúng ra ngoài?"
"Đúng vậy, ngươi cần phải lén lấy chúng ra, không thể để người khác biết."
Vệ Dịch gật đầu thật mạnh!
"Ừ, Thư nhi yên tâm, ta nhất định làm được."
Vệ Dịch vừa mới nói xong, lập tức vang lên tiếng xích sắt trên cửa.
Trước khi cửa được mở ra, Vệ Dịch đã nhanh chóng cất hai thứ kia vào trong ống tay áo của mình.
Hai tên sơn phỉ đi đến, căn bản không quan tâm tới thương thế trên người Kỷ Vân Thư, kéo hai người lên.
"Không cho phép chạm vào Thư nhi của ta."
Vệ Dịch lên tiếng mắng, kéo Kỷ Vân Thư vào trong lòng ngực mình.
"Nhanh lên, có người muốn gặp các ngươi."
Hai người bị đẩy đi, một đường bị đẩy ra phía trước.
Vừa bước vào, Kỷ Vân Thư lập tức nhận ra Triệu Thanh!
Khi Triệu Thanh đón nhận ánh mắt của nàng, hắn âm thầm lắc đầu.
Kỷ Vân Thư hiểu ý của hắn, lặng lẽ dựa vào trên người Vệ Dịch.
Triệu Thanh gật đầu ra hiệu cho Ba Hổ bên cạnh, ý bảo hắn mang Vệ Dịch và Kỷ Vân Thư ra bên ngoài trước.
Nhưng Ba Hổ còn chưa kịp đi qua, hắn đã bị người của Triệu Hoài ngăn lại.
"Người có thể mang đi, nhưng......" Triệu Hoài nói, "Rượu này còn chưa uống xong, dù sao cũng là rượu ngươi và ta cùng nhưỡng. Uống xong rồi hẵng đi."
Triệu Hoài cố ý kéo dài thời gian!
Triệu Thanh bình tĩnh ra hiệu cho Ba Hổ lui ra.
Triệu Hoài bưng lên một vò rượu, rót vào trong chén.
Nhưng ——
Từ bình rượu chảy ra, không chỉ có rượu, còn có một thứ màu trắng xám xuất hiện.
Một mảnh xương nhỏ!
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chén rượu đó.
Triệu Hoài túm tên sơn phỉ vừa mới đi rót rượu một cái, chỉ vào thứ trong chén, chất vấn, "Đây là cái gì? Ung rượu của ta, vì sao lại có thứ này?"
Tên sơn phỉ sợ hãi, trừng lớn con mắt, run rẩy nói, "Đại đương gia, tiểu nhân không biết."
"Rượu này chính ta đã tự mình nhưỡng năm đó, trong ung không có khả năng có thứ này. Ung cũng được niêm phong 5 năm. Nói, có phải ngươi bỏ vào hay không?"
"Không phải. Đại đương gia, thật sự không phải ta. Cho dù lá gan ta lớn bao nhiêu, ta cũng không dám."
"Ngươi còn cãi bướng?"
"Đại đương gia, thật sự không phải ta. Ta cũng không biết thứ này là gì."
Không chờ Triệu Hoài nói tiếp, đột nhiên ——
Một giọng nói chắc nịch và yếu ớt truyền tới.
"Đó là xương thuyền, nó nằm giữa xương móc và xương quay." (那是舟状骨,是连接头状骨和桡骨中间的那一块*)
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, liền thấy Kỷ Vân Thư đang dựa vào trên người Vệ Dịch. Sau khi nói xong những lời này, nàng nhẹ nhàng thở hổn hển, một đôi ánh mắt vô lực mê ly, khiến người đau lòng.
Triệu Hoài đẩy tên sơn phỉ kia ra, đi về phía Kỷ Vân Thư, hỏi, "Xương thuyền, đó là thứ gì?"
Kỷ Vân Thư đáp lại, "Là một mảnh nhỏ trên xương cổ tay."
"Xương cổ tay?"
"Nói cách khác...... đó là xương từ bàn tay con người."
Người?
(*Note: Ad không rành về xương, chỉ dựa theo tên và google ra, vì thế hình ảnh phía dưới chỉ mang tính chất minh họa)