Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Mượn binh


trước sau

Ngươi có năng lực này sao?

Đương nhiên không có!

Nếu như ông có năng lực này, ông còn bị những sơn phỉ đó chèn ép nhiều năm như vậy hay sao?

Vì thế Trương Hoán Bình run rẩy vài lần, sau đó nhanh chóng nói: "Dung Vương, cho dù hạ quan liều cái mạng này, cũng nhất định cứu Kỷ tiên sinh ra ngoài."

"Thôi, ngươi hãy báo cáo chỉ tiết tình hình cụ thể Cao Sơn cho ta, không được dấu dù chỉ một chút."

"Vâng vâng vâng!"

Trương Hoán Bình bắt đầu thuật lại những sự tình có liên quan tới Cao Sơn trại.

"Những năm gần đây, hạ quan không phải chưa từng nghĩ cách giải quyết, cũng từng nhiều lần thượng thư tới triều đình. Nhưng Vương gia, ngài cũng biết, đây là cửa ải then chốt, triều đình phái người tới diệt phỉ, thật sự không thể thực hiện được. Thật ra điều quan trọng chính là bố cục của Cao Sơn trại, bên trong đều là cơ quan do lão trại chủ ban đầu lưu lại, muốn tới gần rất khó. Hơn nữa, Cao Sơn trại ở trên đỉnh núi, muốn tấn công lên đó, khó càng thêm khó. Dung Vương, thật sự không phải hạ quan không muốn quản, nhưng nếu như chọc giận sơn tặc, thật sự khó bảo đảm sẽ không khiến bá tánh huyện Sơn Hoài gặp nạn."

Trương Hoán Bình xịu mặt!

Cảnh Dung hỏi: "Những cơ quan đó là loại nào?"

"Cái gì cũng có. Ngay dưới chân núi là một cơ chế bắn mũi tên, chỉ cần mở chốt khởi động, nó sẽ bắn ra một trận mưa tên. Trước đó chúng ta đã tấn công một lần, nhưng không thành công. Những người được phái đi đều bị bắn hạ bởi những mưa tên đó."

"Thì ra là như thế!"

Cảnh Dung lúc này mới hiểu, vì sao mưa tên ở trong khu rừng kia lại có trật tự và chặt chẽ như vậy.

Đó là vì có cơ quan bí mật!

Mộ Nhược bước tới, vẫy vẫy tay về phía Trương Hoán Bình: "Ngươi lui xuống trước đi."

"Vậy...... chuyện của Kỷ tiên sinh?"

"Tạm thời hãy tập hợp người của ngươi lại, đợi lệnh bất cứ lúc nào."

"Vâng vâng vâng!"

Trương Hoán Bình háo hức lên tiếng, sau đó lập tức lui xuống.

Mộ Nhược lúc này mới nói với Cảnh Dung: "Trương Hoán Bình dù sao cũng chỉ là một tên huyện lệnh, với năng lực của hắn, đúng thật là rất khó kiềm chế những tên sơn phỉ đó."

Cảnh Dung nheo hắn liếc hắn một cái: "Ngươi đang nói chuyện giúp hắn?"

"Không! Ta chỉ cảm thấy hắn đã quỳ lâu như vậy, không cần thật sự hái mũ cánh chuồn của hắn."

Cảnh Dung nói: "Hiện tại ta không có tâm tình chú ý tới mũ cánh chuồn của hắn, ta cần phải biết tin tức của Vân Thư."

"Nhưng trong trại đều là cơ quan." Mộ Nhược nhắc nhở.

Cảnh Dung chịu đựng đau đớn trước ngực, thái độ kiên quyết nói: "Cho dù phải xông vào đó, ta cũng phải dẫn người xông vào."

Đối với sự bướng bình này của Cảnh Dung, Mộ Nhược không có lời nào để nói!

Rốt cuộc, đó chính là tính tình Cảnh Dung.

Đúng ngay lúc này, hai đạo thân ảnh cùng nhau xuất hiện ở cửa.

Đó chính là Lang Bạc và Thời Tử Câm.

Hai người bước nhanh tiến vào.

Lang Bạc chắp tay bẩm báo: "Vương gia, có tin tức."

"Nói."

Khoảnh khắc sau đó, Lang Bạc nhanh chóng lấy miếng vải và chiếc vòng lục lạc ra từ trong ống tay áo.

Hắn vừa đưa qua, vừa nói: "Đây là những thứ Kỷ tiên sinh gửi tới."

Cảnh Dung chộp lấy, mở miếng vải bố nhiễm máu kia ra.

Phía trên là hai hàng chữ dùng máu để viết.

Hổ huyệt như ấm, lương thần tự viên. (虎穴如饮,良辰自圆)

Tám chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Sau khi Cảnh Dung nhìn thấy tám chữ này, trái tim lo lắng giảm đi một chút.

Lang Bạc hỏi: "Vương gia, Kỷ tiên sinh nói hai câu này là có ý gì?"

Lang Bạc cũng xem qua, nhưng không hiểu!

Mà Mộ Nhược cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày, hắn cũng không hiểu.

"Đây là tiếng lóng giữa các ngươi sao? Ta có thể đọc chúng nhưng thật ra không hiểu, rốt cuộc Kỷ tiên sinh muốn nói điều gì?"

"Nàng sớm đã đoán ra được, bên trong sơn trại có vấn đề."

"Hả?"

Cảnh Dung nắm chặt miếng vải trong tay, nhìn về phía Thời Tử Câm: "Ngươi vẫn luôn đi theo nàng, nếu như nàng xảy ra chuyện, ngươi không có lý không đi cứu nàng. Nhưng trước khi ngươi tới, nàng đã biết sơn trại có vấn đề, ngươi không thể vào được." Cảnh Dung tạm dừng một chút, trầm giọng, tiếp tục nói: "Nàng không muốn chúng ta xâm nhập vào hang hổ bọn chúng, nàng muốn tự cứu mình."

"Tự cứu? Chỉ dựa vào một mình Kỷ tiên sinh? Hiển nhiên là không có khả năng." Lang Bạc nói.

Mộ Nhược
tiếp lời, nói: "Nếu như nàng có thể đưa tin tức ra ngoài, điều đó chứng tỏ nàng không sao. Nói không chừng, nàng sớm đã nghĩ ra biện pháp."

"Không được!" Cảnh Dung phân phó Lang Bạc: "Hiện tại không ai có thể đảm bảo được Vân Thư không sao. Không biết tình trạng sơn trại rốt cuộc là như thế nào, bổn vương không thể không làm gì cả. Lang Bạc, hiện tại ngươi lập tức phái người, bao gồm cả người của huyện nha, lập tức tấn công vào trại trên núi."

"Nhưng Vương gia, Cao Sơn trại ở trên đỉnh núi, địa hình phức tạp, hơn nữa tất cả đều là cơ quan. Nếu đi như vậy, tất cả sẽ chết. Vương gia, cần phải có kế hoạch hoàn hảo mới được."

"Ta không biết Vân Thư an nguy thế nào, chẳng lẽ cứ mặc kệ không quan tâm hay sao?"

"Nhưng......"

"Bổn vương ra lệnh, có phải ngươi không nghe hay không?" Cảnh Dung chất vấn.

Lang Bạc cúi đầu xuống, không dám nói thêm một từ.

Mộ Nhược thấy vậy nhanh chóng tiến lên ngăn cản: "Cảnh Dung, ngươi đừng xúc động như thế, Kỷ tiên sinh đã nói như vậy, chắc chắn đã nghĩ ra biện pháp. Nếu ngươi lại phái người tấn công lên đó, nói không chừng sẽ phá hỏng kế hoạch của nàng, đến lúc đó sẽ không thể vãn hồi được nữa. Ngoài ra, chẳng lẽ ngươi muốn người vô tội đến đó chịu chết hay sao? Cho dù cuối cùng thật sự cứu được Kỷ tiên sinh, ngươi cảm thấy dùng mạng nhiều người như vậy để đổi lấy mạng của nàng, lương tâm nàng sẽ an tâm sao?"

Cảnh Dung càng thêm lo lắng hoảng loạn, nếu như chậm trễ thêm một thời gian nữa, không ai biết được hậu quả sẽ như thế nào.

Nhưng lời Mộ Nhược nói không phải không có đạo lý!

Tấn công lên núi, thắng bại không biết!

Nếu không thành công, sẽ phải đổi đi vô số mạng người.

Nếu thành công, Kỷ Vân Thư sẽ an tâm sao?

Thấy lời mình nói đã có hiệu quả, Mộ Nhược tiếp tục nói: "Hiện tại ngươi cụng đang bị thương, không có khả năng tự mình đi cứu người. Trước hết ngươi hãy bình tĩnh lại đã, quan trọng phải nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn."

Cảnh Dung gật đầu, yếu ớt dựa vào trên giường. Hắn bắt đầu nhíu mày suy tư, dần dần bình tĩnh lại.

Mộ Nhược, Lang Bạc và Thời Tử Câm cùng nhau trừng mắt to mắt nhỏ đứng đợi lệnh một bên.

Đột nhiên ——

Cảnh Dung đột nhiên hỏi Lang Bạc: "Bổn vương nhớ rõ, sáu năm trước Khang hầu gia ở vùng Kinh Châu có dưỡng một đội binh mã tinh nhuệ, đúng không?"

Lang Bạc suy nghĩ một chút, gật đầu: "Đúng vậy, sau khi Khang hầu gia rời khỏi triều đình, đội binh mã này vẫn còn ở đó."

"Vẫn còn ở Kinh Châu."

"Vâng."

"Kinh Châu không quá xa chỗ này, ngươi ra roi thúc ngựa, đi Kinh Châu một chuyến, mượn đội binh mã này của Khang hầu gia tới đây."

Vừa nghe thấy mệnh lệnh, Lang Bạc lại có chút suy tư.

Sau đó hắn chắp tay nói: "Vương gia, mấy năm trước Khang hầu gia bởi vì bất đồng ý kiến với Hoàng thượng nên rời khỏi kinh thành. Những năm gần đây, ông ta càng không bán mạng cho triều đình. Lần này......"

Thật sự rất khó xử!

Khang hầu gia là một người cố chấp, chỉ vì bất đồng ý kiến với Kỳ Trinh Đế mà náo loạn một trận trên triều, sau đó tức giận ném mũ quan của mình xuống, xoay người bỏ đi.

Ngày hôm sau, ông ta thậm chí còn chuyển cả nhà tới Kinh Châu. Từ đó tới nay, ông ta và triều đình đường ai nấy đi.

Mấy năm nay, mặc kệ triều đình xảy ra chuyện gì, Khang hầu gia đều bỏ mặc, nuôi dưỡng một đội binh mã của riêng mình, nhàn nhã tự tại!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện