Triệu Hoài vừa nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên xanh mét!
Trong cơn giận dữ, Triệu Hoài vươn đầu ngón tay ra chọc chọc trước ngực Triệu Thành vài cái, nói: "Ngươi đừng tưởng rằng nói như vậy thì ta sẽ đồng ý. Tốt thôi, ta sẽ để hắn điều tra, chờ hắn điều tra ra chân tướng của bộ hài cốt trong ung, ta sẽ giết hắn. Những kẻ đã giết chết huynh đệ ta, ta sẽ không tha cho người nào."
"Nếu ngươi giết hắn, ta đảm bảo, một người ở Cao Sơn trại cũng đừng nghĩ tới mạng sống." Triệu Thanh nói.
"Hả?" Triệu Hoài híp mắt: "Nói như vậy, ngươi biết những người đó là ai?"
Hắn đương nhiên biết! Người ta là Kỷ tiên sinh, chính là cao thủ tra án nổi danh trong kinh thành, và vị công tử kia, còn là nhi tử đương kim hoàng đế, Dung Vương! Triệu Thanh nghiêm mặt: "Người đã hạ lệnh giết người, chính là một vị Vương gia."
Vương gia? Triệu Hoài xác định mình không nghe lầm: "Vương gia? Nhi tử của đương kim hoàng đế?."
"Đó là Dung Vương, và bên người hắn có vị Kỷ tiên sinh nổi tiếng kinh thành, người đã giải quyết vô số án kiện. Hơn nữa có tin đồn rằng, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng có điều kiêng kị với Kỷ tiên sinh. Và người kia, hiện tại đang bị ngươi nhốt ở trong phòng chứa củi."
Ồ! Triệu Hoài kinh ngạc!
Nhưng không hề bị dọa sợ.
Triệu Hoài vung tay lên: "Không có khả năng!"
"Ta không hề lừa ngươi. Việc này, ta đã điều tra xong."
"Không thể nào." Triệu Hoài vẫn không muốn tin, tiếp tục nói: "Tiểu thư sinh kia chính là đồ vô dụng, sao có thể là người kia mà ngươi nói. Còn có Dung Vương gì đó, căn bản chỉ là nói hươu nói vượn. Ai không biết, hoàng đế từng ra lệnh, hoàng tử căn bản không thể rời kinh."
Ca, những điều này ngươi nghe ai nói? Triệu Thanh vẫn nhẫn nại, nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết, gần đây kinh thành có một sự cố lớn hay sao?"
"Đương nhiên biết, Chẩn Tai Ngân mất tích ở Ngự phủ huyện, triều đình không thể nào điều tra ra được, Hoàng thượng đã phái một người đi điều tra." Nói xong, hắn còn không quên thêm vào một câu, "Ta thấy, căn bản là triều đình đã tự mình lấy bạc đó, vừa ăn cướp vừa la làng, sau đó đẩy toàn bộ trách nhiệm cho những người như chúng ta."
Triệu Hoài lòng đầy căm phẫn!
Nhưng cuộc trò chuyện dường như đã đi lạc với trọng tâm ban đầu.
Triệu Thanh: "Vậy ngươi cũng không biết, vâng lệnh rời kinh để điều tra Chẩn Tai Ngân, chính là Dung Vương đúng không? Hơn nữa dựa theo hành trình, đội của Dung Vương lúc này vừa vặn đến huyện Sơn Hoài."
Ồ! Tính toán như vậy, quả là rất đúng! Trong lòng Triệu Hoài khẽ run lên, kinh ngạc lúc trước biến thành run sợ.
Hắn đi loanh quanh vài bước, cả khuôn mặt đều cố gắng đè nén lo lắng xuống.
Thật lâu sau!
Chờ sau khi hắn tiêu hoá chuyện này một chút, hắn bước đến gần Triệu Thanh hai bước, nhướng mày, ánh mắt hung ác nham hiểm, khinh thường nói.
"Cho dù những điều ngươi nói đều đúng, Cao Sơn trại của ta không phải là nơi ăn chay. Chắc ngươi là người hiểu rõ hơn ai hết, bên ngoài đều là cơ quan mà cha thiết lập lúc còn sống, bất cứ ai xông vào đều phải chết. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy, triều đình không dám phái người tới đây tiêu diệt."
"Triệu Hoài, dù thế nào ngươi vẫn là thân ca ca của ta. Nếu nói trên đời này người mà ngươi hận nhất, nhất định là ta. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn ngươi vì bản thân mình mà phạm tội."
"Ta? Vì bản thân mình? Ta chỉ vì các huynh đệ của ta."
"Vậy ngươi càng nên thu tay lại, đừng tiếp tục hy sinh mạng người." Triệu Thanh cũng nổi giận.
Hai người tranh luận đến nỗi mặt đỏ tía tai.
Triệu Hoài lạnh lùng đến cực điểm, hừ một tiếng: "Vì thế nên ngươi đang sợ hãi sao? Sợ rằng Vương gia sẽ truy cứu, lo lắng triều đình xuất binh? Vì thế ngươi mới muốn đi cứu người kia, đến lúc đó có thể nhận thưởng?"
"Không phải!"
"Vậy thì nguyên nhân gì? Điều gì khiến ngươi mạo hiểm vào đây ba ngày nay chỉ cứu người?"
Bởi vì —— Hắn muốn biết rốt cuộc Cửu Nhi đã chết như thế nào! Do đó, hắn không thể nói thật. Nếu như hung thủ thật sự là Triệu Hoài, khó đảm bảo rằng hắn sẽ không lấy mạng Kỷ tiên sinh, muốn ngăn cản "hắn" điều tra nguyên nhân cái chết của Cửu Nhi.
Triệu Thanh chỉ nói: "Ta có lý do của mình, không cần phải nói với ngươi. Tóm lại, những gì nên nói ta đều đã nói. Nếu ngươi thật sự giết Kỷ tiên sinh, hoặc lấy mạng của Dung Vương, Hoàng thượng tức giận, triều đình sẽ lập tức truy cứu. Ngươi thật sự cho rằng cơ quan ở bên ngoài Cao Sơn trại có thể ngăn cản được binh mã triều đình hay sao?"
Đương nhiên không thể ngăn cản được! Ngay cả việc sử dụng thịt người tới chắn cơ quan, cũng đủ vượt qua.
Triệu Thanh tiếp tục nói: "Bởi vì huyện Sơn Hoài là tuyến đường quan trọng vào kinh, một khi có sai lầm, tai ương sẽ đổ lên người vô tội, vì thế nên triều đình mới mặc kệ, không phải bởi vì lo lắng những cơ quan đó."
Lời này, chính là những lời Cảnh Dung đã nói với hắn khi ở khách
điếm.
Mặc dù Triệu Hoài là người dũng cảm, nhưng nếu Triệu Thanh đã nói rõ thân phận của Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung, thậm chí còn nói nhiều điều như vậy, nếu Triệu Hoài vẫn còn do dự thì quả là có chút điên rồ.
Sau một hồi cân nhắc!
Triệu Hoài phân phó xuống.
"Người tới, mang hai người kia tới đây."
Đại Chuỳ nghe lệnh, xoa xoa bụng đau, đi kéo Kỷ Vân Thư tới.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, hơn nữa có thuốc Triệu Thanh đưa, sau lưng Kỷ Vân Thư đã đỡ hơn rất nhiều, sắc mặt cũng khá hơn.
Tuy nhiên, nàng vẫn cần Vệ Dịch nâng đỡ trong lúc đi đường.
Nhìn thấy Triệu Hoài đứng cùng với Triệu Thanh, nàng cũng đoán được đại khái.
Khi nàng vừa mới tới gần, Triệu Hoài đã hỏi với giọng khinh thường: "Ngươi chính là Kỷ tiên sinh? Nổi tiếng kinh thành? Ngay cả Hoàng thượng cũng phải kiêng dè ngươi?"
A phi! Ai nói thế?! Lão tử nổi tiếng kinh thành? Từ khi nào thì ngay cả Hoàng thượng cũng kiêng dè ta? Đều là lời đồn, đều là lời đồn! Nếu ai đó đăng những lời này lên Weibo, chắc chắn sẽ nhận được hơn 500 lời bình luận. Kỷ Vân Thư mấp máy môi, liếc mắt nhìn Triệu Thanh một cái, lúc này mới nói: "Tại hạ chỉ là một tiểu thư sinh không chút tiếng tăm."
Nhưng Triệu Hoài không tin.
Hắn hừ một tiếng, nói như ra lệnh: "Ngươi đừng giả vờ, chẳng phải ngươi muốn giữ lại mạng sống hay sao? Được thôi, chỉ cần ngươi điều tra ra ai là người đã phá hủy rượu trong ung của ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Triệu Hoài tỏ ra cực kỳ rộng lượng!
Hắn còn không quên nói thêm một câu: "Không phải ta sợ triều đình các ngươi. Ta chỉ muốn điều tra ra ai là thủ phạm phá huỷ ung rượu của ta. Còn có, ta muốn có thứ trong tay Triệu Thanh."
Biết rồi! Biết rồi! Biết ngươi là người tuyệt vời! Vì thế ngươi không cần cố tình nhấn mạnh lý do của mình. Triệu Hoài giống như tức giận với bản thân mình, vẫy vẫy tay, phân phó xuống: "Các ngươi hãy nghe đây, vớt bộ hài cốt trong ung kia ra, để tiểu thư sinh điều tra rõ ràng. Hắn cần cái gì, hãy đưa cho hắn cái đó. Nhưng, phải để mắt đến hắn cho ta. Nếu có gì sai sót, ta sẽ làm thịt các ngươi."
Mọi người không dám nói lời nào, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Từng đôi mắt bắt đầu đặt ở trên người Kỷ Vân Thư.
Trong khi Triệu Hoài tức giận rời đi.
Lúc này ——
"Sao ngươi không trực tiếp nói rõ thân phận của ngươi?"
Triệu Thanh nghi ngờ.
Kỷ Vân Thư mỉm cười: "Nhị đương gia thật sự hồ đồ, hay là giả bộ hồ đồ?"
"Hả?" Triệu Thanh hoang mang, hỏi: "Ngươi hãy nói rõ hơn một chút."
Kỷ Vân Thư cũng không định hắn giả bộ ngớ ngẩn lừa hắn.
"Hoàng tử rời kinh tra án, đó là chuyện lớn, không thể xảy ra sai sót. Cho dù xảy ra, cũng không nên ở huyện Sơn Hoài cách kinh thành gần như vậy. Nhóm của Vương gia bị sơn phỉ đánh cướp, trong cơn thịnh nộ đã chém giết ba bốn mươi tên sơn phỉ. Sau đó, sơn phỉ liền cướp người bên cạnh Dung Vương để áp chế hắn. Vậy thì, nếu ngươi là Hoàng thượng, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"
Nếu hắn giết người, đó chỉ là nhành động trong lúc bốc đồng! Nếu hắn bị người cướp, hắn chính là kẻ bất tài! Vừa mới lên đường rời kinh đã xảy ra chuyện như vậy, nếu như để Kỳ trinh biết được, chắc chắn sẽ còn tệ hơn.
Rốt cuộc, Cảnh Dung và Diệc Vương là hai đối thủ lớn nhất cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, Diệc Vương đang có ưu thế, nói không chừng Cảnh Dung sẽ trở thành Thái tử bao cỏ tiếp theo. Vì vậy Hoàng thượng đã nghĩ ra một chiêu, trực tiếp "lưu đày" Cảnh Dung tới Ngự phủ huyện, cứu một mạng của hắn.
Nhưng nếu như Cảnh Dung có thể phá án, tìm mọi cách quay trở lại, một lần nữa sẽ bị cuốn vào trong tranh đấu phe phái.
Vì thế nếu chuyện này thật sự để Kỳ Trinh Đế biết được, trong cơn tức giận ông có thể trực tiếp hạ lệnh chuyển hẳn Cảnh Dung đến Ngự phủ huyện, danh chính ngôn thuận phong cho hắn danh hào Tiêu Dao Vương.
Đừng quay trở lại, đừng khiến ông mất mặt xấu hổ. Đó có thể là "lưu đày" thật sự.
Và trong đầu của Kỳ Trinh Đế vẫn còn có một câu —— "Phụ thân chỉ vì lợi ích của con".