Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Khép lại vụ án (Mở đầu)


trước sau

Hắn thật sự không biết!

Điều này cũng không phải là việc của hắn.

Kế hoạch của hắn, chính là mang hai mươi rương vàng chứa bột lưu huỳnh vào đây, chờ sau khi Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch an toàn rời đi, hắn sẽ dùng mấy rương bột lưu huỳnh đó để an toàn rút khỏi Cao Sơn trại.

Như vậy, hắn sẽ không bị tổn thất một binh một tốt, cũng không cần kinh động đến kinh thành.

Không ngờ điều này lại xảy ra?

Kế hoạch của hắn đã bị quấy phá.

Thật sự rất ứng nghiệm với một câu nói: Kế hoạch không thể đuổi kịp biến hóa.

Triệu Hoài vừa nghe thấy vậy thì lập tức nổi giận.

Hắn ta nhấc cái bàn ở trước mặt lên, cái bàn bay lên trời, xoay vài vòng ở trong không trung, sau đó nện thật mạnh xuống mặt đất.

Rắc ——

Bàn vỡ làm đôi.

Ngay sau đó, hắn ta trở tay rút đại đao của mình ra khỏi tấm khiêm bằng da hổ bên cạnh.

Triệu Hoài tức giận nhìn Cảnh Dung: "Tiểu tử thúi nhà ngươi giỏi lắm, ta đã đồng ý để ngươi dùng vàng tới đổi mạng bọn họ, không ngờ ngươi lại dám giết người trong trại của ta. Được, hôm nay ta sẽ lấy mạng ngươi. Tất cả các ngươi, đều đừng nghĩ tới việc sống sót mà rời khỏi đây."

Ngay lập tức, toàn bộ sơn phỉ đều lấy đại đao ra, lần lượt nhắm thẳng vào đám người Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư.

Thời Tử Nhiên nhếch mép cười.

Hắn chắn ở phía trước: "Các ngươi đều là đồ vô dụng ngu xuẩn, nếu Vương gia nhà ta đã vào đây, còn mang vàng đến, tất nhiên sẽ không giết người của các ngươi ở dưới chân núi."

"Đừng tìm kiếm lý do. Nếu không phải các ngươi giết, vậy còn người nào nữa? Hôm nay, ta muốn các ngươi đều phải chết."

Triệu Hoài giơ đại đao lên, bổ thẳng về phía Cảnh Dung.

Thời Tử Nhiên trong nháy mắt cũng rút ra kiếm ra, chém qua chắn một đao của Triệu Hoài.

Hoa lửa bắn ra bốn phía!

Sơn phỉ xung quanh cũng bắt đầu vây quanh!

Triệu Hoài một lần nữa lại chém về phía Cảnh Dung.

Cảnh Dung lập tức kéo Kỷ Vân Thư ra, dặn dò Thời Tử Câm: "Bảo vệ nàng chu toàn."

"Vâng."

Thời Tử Nhiên cũng kéo Vệ Dịch tới bên cạnh mình để bảo vệ hắn.

Hai bên bắt đầu chém giết.

Toàn bộ bên trong trại, có thể nói là cực kỳ lộn xộn!

Cảnh Dung vốn đang bị thương, miệng vết thương trước ngực vỡ ra, kinh mạch bị rách, trái tim đau đớn kịch liệt.

Kiếm trong tay hắn không đủ sức, bị Triệu Hoài đánh trúng nên liên tục thối lui vài bước, phía sau lưng đập mạnh vào một cây cột đá.

Triệu Hoài nhanh tay, vừa nhìn thấy thế, lập tức chuẩn bị đánh một kích cuối cùng, hoàn toàn muốn lấy mạng Cảnh Dung.

Trong cảnh chém giết hỗn loạn, Kỷ Vân Thư bất chợt nhìn thấy cảnh này.

"Không!"

Đồng thời khi hét to một tiếng, nàng đã nhào về phía Cảnh Dung, trực tiếp chắn ở trước người hắn.

Nàng đã chuẩn bị tính thần chắn đao cho hắn!

Cảnh Dung muốn đẩy nàng ra, nhưng vết thương trước ngực khiến hắn không thể nhấc tay.

Hơn nữa lúc này sức lực của Kỷ Vân Thư bất ngờ mạnh hơn bình thường.

Khi thấy đại đao sắp sửa chém xuống ——

Đột nhiên!

Đại đao trong tay Triệu Hoài bị người đẩy ra.

Bởi vì lực lượng rất lớn, vì thế đại đao rơi thẳng xuống đất.

Vang lên một tiếng leng keng!

Triệu Thanh xuất hiện, ngăn cản hắn ta.

Toàn bộ sơn phỉ xung quanh cũng dừng lại, lần lượt tiến về phía Triệu Hoài.

Hình thành trận thế hai bên đối địch.

Cảnh Dung dùng sức đẩy Kỷ Vân Thư ra, che ngực mình lại, cả người cong xuống, đôi môi dần dần trắng bệch, trừng mắt nhìn Kỷ Vân Thư, nhịn đau quát lớn: "Nàng biết mình đang làm gì hay không? Không muốn sống nữa sao?"

Kỷ Vân Thư làm sao có thể bận tâm được nhiều như vậy?

"Nếu chàng chết rồi, ta cũng không muốn sống."

Đôi mắt nàng ngấm lệ, cắn môi, vươn tay kéo áo trước ngực Cảnh Dung ra.

Bên trong, đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Nơi bị trúng tên đã bị nứt ra!

"Vết thương này? Chuyện xảy ra khi nào?"

"Ta không sao."

"Đã như vậy còn nói không sao."

Kỷ Vân Thư không nói lời nào, sốt ruột xé một mảnh áo, ấn vào miệng vết thương của hắn.

Thời Tử Nhiên và Thời Tử Câm cũng thối lui đến hai bên Cảnh Dung, sẵn sàng bảo vệ chủ.

Trong lúc đó, Triệu Thanh đang chắn ở trước mặt mấy người, đang giằng co với Triệu Hoài.

"Nếu ngươi còn tiếp tục giết người, sẽ không quay đầu được nữa. Đến lúc đó, tất cả mọi người ở đây đều sẽ phải chôn cùng người."

Triệu Hoài bị ngăn lại, trong lòng khó chịu, nhặt đao trên mặt đất lên.

"Cút ngay."

"Ca."

Một tiếng ca đột ngột thoát ra từ trong cổ họng Triệu Thanh.


Đây là lần đầu tiên sau gần một năm, Triệu Thanh mở miệng gọi hắn là "Ca".

Mặc dù trong lòng Triệu Hoài xúc động, nhưng lửa giận khó tan.

Triệu Hoài nói: "Ngươi còn không màu tránh ra, bọn họ đã giết nhiều người chúng ta như vậy, sao ngươi còn bảo vệ bọn họ?"

"Ta không thể nhìn ngươi tiếp tục mắc sai lầm."

"Ngươi tốt nhất đừng ép ta, tránh ra."

Triệu Thanh không chịu, cố chấp giằng co!

Triệu Hoài phồng cả lỗ mũi, chất vấn: "Rốt cuộc vì sao ngươi nhất định phải giúp đỡ những người này?"

Đối mặt câu hỏi của Triệu Hoài, Triệu Thanh biết không thể che dấu động lực của mình.

Sau một lát do dự, hắn nói thẳng: "Ta muốn Kỷ tiên sinh sống."

Hả?

"Có ý gì?"

"Ta phải biết được rốt cuộc Cửu nhi đã chết như thế nào, chỉ có hắn mới có thể giúp ta điều tra ra." Triệu Thanh run rẩy, hơi thở trở nên dồn dập hơn, nghẹn giọng nói: "Ta đã phái người khai quật mộ Cửu nhi, bên trong...... trống không."

Ồ!

"Bộ hài cốt bị người chém đầu vứt ở trong ung, có lẽ chính là Cửu nhi."

Mấy lời cuối cùng, Triệu Thanh nói một cách yếu ớt, dường như không muốn tiếp thu.

Nếu như bộ hài cốt kia chính là Cửu nhi, đối hắn thật sự là đả kích quá lớn.

Hắn nhớ rất rõ, chính mình đã tự chôn cất Cửu nhi.

Những lời hắn vừa nói ra, cũng gây ra một sự hỗn loạn cho đám đông!

Cả người Triệu Hoài đột nhiên run lên, thật ra không ngạc nhiên đối với những gì Triệu Thanh nói, nhưng rõ ràng đang cố gắng hết sức để che dấu sự hoảng loạn của mình.

Thật sự giống như bí mật trong lòng đang bị người đào ra từng chút một.

Triệu Thanh: "Ca, ta không tin ngươi đã giết Cửu nhi. Cho dù ta hỏi ngươi đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi đều không chịu nói. Vì thế ta chỉ có thể trông cậy vào Kỷ tiên sinh. Hắn đã hứa với ta, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, hắn sẽ giúp ta điều tra. Nhưng ai có thể ngờ được, bộ hài cốt kia lại bị người phá huỷ. Ta càng không ngờ tới, mộ Cửu nhi trống không. Nếu như bộ hài cốt bị hủy đó thật sự chính là Cửu nhi thì sao? Rốt cuộc ai lại tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn đến nỗi chặt đầu Cửu nhi, ném vào trong ung. Hiện tại, ngay cả hài cốt của nàng cũng không buông tha."

Triệu Thanh nghẹn ngào!

"......"

Đôi môi Triệu Hoài run rẩy, lòng bàn tay toát ra mồ hôi.

Chung quanh đều rất trầm mặc, yên tĩnh.

Cũng đúng ngay lúc này, Kỷ Vân Thư mở miệng .

"Ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Toàn bộ ánh mắt lần lượt chuyển qua người nàng!

Triệu Thanh và Triệu Hoài cũng đồng thời kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Kỷ Vân Thư đỡ Cảnh Dung ngồi xuống một bên, để hắn tự mình đè mảnh vải cầm máu ở trước ngực.

Sau đó, nàng đi về phía Triệu Thanh, sắc mặt ngưng trọng: "Triệu Thanh, có lẽ chân tướng này quả thực rất tàn nhẫn với ngươi, đây cũng là lý do vì sao Triệu Hoài không muốn nói với ngươi. Một năm trước, vào đêm tân hôn của hắn với Cửu nhi...... Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì."

"Ngươi biết?"

Kỷ Vân Thư còn chưa nói xong đã bị Triệu Hoài ngắt lời.

"Ngươi câm miệng lại, đừng nói hươu nói vượn. Ngươi căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra."

Kỷ Vân Thư điềm tĩnh, ánh mắt kiên nghị chuyển qua lạnh lùng.

Nàng hít vào một hơi.

Sau đó nói: "Ngươi vẫn định giấu hắn mãi sao? Vì hắn, ngươi tình nguyện gánh vác tội danh giết chết Cửu nhi. Thậm chí, dứt khoát phá huỷ bộ hài cốt kia?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện