Nghe thấy hai chữ chôn cùng, Lý Minh Châu vừa kích động vừa sợ hãi.!
Nỗi sợ hãi này không phải vì mình sẽ bị bắt giam, mà là lo lắng Ngọc Âm sẽ bị nghiêm hình tra tấn.
Nửa người ông ta nằm ở trên sàn, hét lên, "Ngọc Âm không giết người, các ngươi không thể tra khảo nàng."
Cảnh Dung cười lạnh, "Lý Minh Châu, bây giờ ngươi không có quyền nguỵ biện, ngươi không nói cũng chẳng sao, chuyện ngươi đào thi thể lên chính là sự thật, ngươi không thoát khỏi hiềm nghi, ngay cả Ngọc Âm cô nương cũng không thoát khỏi hiềm nghi. Trừ phi, ngươi nói ra sự thật. Đây là cách duy nhất ngươi có thể cứu mình và Ngọc Âm cô nương."
Cảnh Dung xem như đã ném một cành ô liu ra ngoài, ông ta có muốn tiếp nhận hay không đều tuỳ thuộc vào bản thân ông ta.
Lý Minh Châu trầm ngâm một lúc lâu, sau đó thở hổn hển một hơi, hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói, "Được, ta nói."
Mọi người đều nín thở, vểnh tai lên nghe.
"Sở dĩ ta tới nơi đó, chính là vì một thứ trên người Thường Thế Lương, ta cần phải lấy nó về."
Phòng Minh Tam hỏi, "Thứ gì?"
"Ngọc ban chỉ, hơn nữa trên nhẫn ban chỉ đó còn khắc chữ "hi"."
Phòng Minh Tam vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn về phía Trương bộ đầu một cái. Trương bộ đầu hiểu ý, lặng lẽ đi ra ngoài.
Ngay sau đó, Phòng Minh Tam lại hỏi, "Ngọc ban chỉ của ngươi, vì sao sẽ lại ở trong tay ông ấy?"
Lý Minh Châu xụ mặt xuống, từ từ ngồi dậy, đôi vai rũ rượi.
Lúc này, ông ta vẫn còn đang do dự, có nên nói hay không.
Sau khi ông ta suy ngẫm một hồi ——
"Hai mươi năm trước, chúng ta đều là đương gia phái Lưu Bang, nhưng sau đó đã xảy ra một số chuyện, toàn bộ bang phái đều giải tán, mỗi người chúng ta đều rời đi. Từ đó về sau, chúng ta chưa từng liên lạc lại với nhau. Nhưng mấy tháng trước, Thường Thế Lương đột nhiên chạy tới tìm ta, nói rằng việc kinh doanh tơ lụa không được tốt lắm, cần gấp một số tiền để giải quyết. Ta niệm tình huynh đệ tốt với nhau, không đành lòng thấy chết mà không cứu. Vì thế, lúc ấy ta cho ông ấy vay một khoản, ông ấy còn viết giấy vay nợ. Giấy vay nợ ấy hiện tại vẫn đang được cất giữ ở trong phủ của ta."
"Nhưng không ngờ mới được mấy ngày, ông ấy lại tới cửa để vay tiền. Lúc ấy, ta vừa lúc đầu tư toàn bộ tiền vào một lô đá quý ngọc thạch, trong lúc nhất thời căn bản không có nhiều tiền như vậy cho ông ấy vay. Ta đành phải đưa ngọc ban chỉ cho ông ấy mượn, để ông ấy mang tới hiệu cầm đồ, dùng danh nghĩa của ta thế chấp, mượn một số tiền. Ta vốn định ngày hôm sau đi tìm ông ấy để lấy lại nhẫn ban chỉ, nhưng ngày hôm sau ông ấy đã chết. Đêm nay, ta chỉ muốn lấy nhẫn ban chỉ của ta về, tránh cho tới khi các ngươi tìm thấy đồ vật liên quan tới ta, kéo ta vào trong vụ án."
Ông ta thở dài một tiếng!
Nhưng ——
Phòng Minh Tam chất vấn, "Nhẫn ban chỉ kia căn bản không phải là chứng cứ, hơn nữa nếu ngươi không giết người, vì sao phải lo lắng về những điều đó?"
"Nhẫn ban chỉ kia là tín vật của ta với phu nhân, gắn bó với ta hơn mười năm, vì thế ta cần phải lấy nó về. Hơn nữa, hai mươi năm trước, mấy người huynh đệ chúng ta đã từng nói, từ nay về sau mỗi người một ngả, không bao giờ liên lạc với nhau nữa. Không ai trong số chúng ta muốn nhắc tới chuyện của phái Lưu Bang năm đó, vì thế nếu các ngươi điều tra ra ngọc ban chỉ kia là của ta, các ngươi nhất định sẽ hỏi ta có quan hệ gì với Thường Thế Lương. Ta không muốn dính líu tới chuyện này, vì thế mới nhân lúc đêm khuya, lén trộm chiếc nhẫn ban chỉ."
Câu chuyện miễn cưỡng có thể tin được!
Nhưng ——
"Chuyện này liên quan gì tới việc Ngọc Âm giả quỷ dọa người?"
Ánh mắt Lý Minh Châu loé lên, mấp máy miệng một lúc, "Ta đúng là có quen biết Ngọc Âm. Mặc dù nàng ấy sinh ra ở Trường An Sở, nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch. Tính tình nàng ấy dịu dàng, vì thế chúng ta thường xuyên qua lại, sau đó trở nên thân thiết hơn, cũng coi như là hồng nhan tri kỷ. Nàng ấy sở dĩ dọa người, đó là bởi vì ba người Thường Thế Lương, Ngô Lỗi, Lưu Thư Hoài đã từng nhiều lần khinh nhục nàng, vì thế nàng ấy mới nghĩ ra ý tưởng giả quỷ dọa người, khiến bọn họ đừng tới quấy rầy mình nữa. Chuyện này, nàng ấy từng nói với ta, ta cũng không phản đối."
Cảnh Dung nheo đôi mắt sắc bén, "Ồ? Trên đời này có chuyện trùng hợp
như vậy hay sao? Ba người bị Ngọc Âm dọa sợ đều bị chết vào ngày hôm sau, hơn nữa cả ba người bọn họ đều là người của phái Lưu Bang năm đó."
Lý Minh Châu nói với giọng bực bội vì bị người khác nghi ngờ.
"Ta đã nói hết mọi chuyện của ta cho các ngươi nghe, tất cả những gì ta nói đều là sự thật."
Lúc này, Trương bộ đầu bước vào, thì thầm ở bên tai Phòng Minh Tam một câu, "Trên tay Thường lão gia thật sự có một chiếc nhẫn ban chỉ, mặt trên có khắc chữ "hi"."
Quả nhiên giống như những gì Lý Minh Châu đã nói?
Phòng Minh Tam suy nghĩ một lúc, cau mày hỏi Lý Minh Châu, "Cho dù ngươi thật sự tìm nhẫn ban chỉ, nhưng những gì ngươi vừa nói chỉ là lời nói của một mình ngươi. Hơn nữa, phái Lưu Bang năm đó của các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chỉ vì muốn che dấu quan hệ với người chết, ngươi phải lựa chọn đi đào thi thể để lấy lại nhẫn ban chỉ?"
Lý Minh Châu: "Chuyện cũ năm xưa, hơn nữa đều đã trôi qua hai mươi năm, nhắc lại cũng không ích gì."
"Không thể nói như thế, có thể bởi vì chuyện đã xảy ra năm đó hay không? Khiến trong lòng ngươi mang theo hận ý, muốn giết bọn họ."
"Ta không có."
Lý Minh Châu cực kỳ kích động, căng mình muốn đứng lên, nhưng lại bị người ấn lại.
Ngay khi Phòng Minh Tam đang chuẩn bị nói điều gì đó.
Đột nhiên ——
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới từ bên ngoài công đường nha môn.
"Ông ấy không giết cha ta."
Mọi người nghe tiếng nhìn lại.
Thì ra là tiểu thư Thường gia - Thường Nhất Ngôn!
Dáng người nàng nho nhỏ yếu ớt, được bà vú chống đỡ bước vào. Trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng nõn hiện lên vẻ mệt mỏi tang thương, đôi mắt yếu ớt buồn bã nhìn chằm chằm vào Lý Minh Châu.
Khi tiến vào, nàng lại sợ hãi lui một bước nhỏ ra phía sau, co người nép vào bà vú bên người mình. Sau đó nàng chậm rãi ngước mắt lên, nhìn về phía Phòng Minh Tam ở trên cao đường.
Nàng nhẹ nhàng nói, "Ông ấy không giết người. Đêm đó, ta có nhìn thấy hung thủ. Không phải là ông ấy, cha ta không phải do ông ấy giết."
Mọi người kinh ngạc!
Phòng Minh Tam vươn nửa người lên trên bàn, "Thường tiểu thư, ngươi muốn nói, ngươi nhìn thấy hung thủ?"
Nàng gật gật đầu!
"Vậy hung thủ là ai?"
Nàng lại lắc lắc đầu!
"Chẳng phải ngươi đã nói, ngươi nhìn thấy hung thủ hay sao?"
"Đúng là ta đã nhìn thấy, nhưng...... không rõ ràng. Lúc ấy, hung thủ đội mũ, hơn nữa hình thể không giống với ông ấy." Trong khi nói, nàng chỉ về phía Lý Minh Châu.
Thường Nhất Ngôn không giống như đang nói dối, đôi mắt trong veo ngây thơ trong sáng.
Nhưng những lời nàng nói lại khiến mọi người khó hiểu.
"Nếu lúc ấy ngươi nhìn thấy hung thủ, vì sao không ngăn hắn lại? Cũng không nói cho người khác biết? Tại sao bây giờ mới đến nha môn báo án?"
"Ta......"
"Thường tiểu thư, sự tình trọng đại, mỗi một lời ngươi nói đều rất quan trọng,"
"Ta......"
Có lẽ Thường Nhất Ngôn sợ hãi, dịch hai chân ra phía sau, cơ thể nho nhỏ ẩn nấp ở phía sau bà vú.
Nàng nơm nớp lo sợ, buông xuống đầu!
Kỷ Vân Thư nhìn thấy thế, đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói, "Thường tiểu thư, đừng sợ. Ngươi hãy nói ra những gì mình nhìn thấy vào ngày hôm đó."
Nàng ngẩng đầu nhìn Kỷ Vân Thư, vẻ kinh hoảng trong mắt đã giảm đi rất nhiều.
Có lẽ bởi vì ánh mắt Kỷ Vân Thư quá dịu dàng, khiến Thường Nhất Ngôn có cảm giác an tâm hơn một chút.
Nàng gọi một tiếng "Kỷ ca ca", sau đó nghẹn ngào vài cái, lúc này mới thút thít mũi, nói, "Đêm đó, ta ngủ không được, muốn đi tìm bà vú trò chuyện. Khi đi ngang qua hậu viện, ta nhìn thấy một người khiêng thứ gì đó ở dưới gốc cây. Người nọ đưa lưng về phía ta, đội một chiếc mũ, dáng người không lớn, nhưng......" Nàng lại chỉ vào Lý Minh Châu, "Hắn ta cao hơn ông ấy một chút."
"Thật sự không nhìn thấy rõ mặt?"
Thường Nhất Ngôn lắc đầu.
"Không thấy. Sau đó ta liền rời đi."
Nói xong, nàng lại co người lại, không nói chuyện nữa.
~~~Hết chương 407~~~