Thấy Kỷ Vân Thư thờ ơ với mình, Trương Hân Lan không vui.
Nàng ta dùng tay đẩy đẩy nàng.
"Ai, ta thấy ngươi bị điếc rồi à? Hay là người câm? Ta nói chuyện ngươi không nghe thấy sao? Nếu nghe thấy, vì sao không đáp lại ta vài câu. Ngươi có biết hay không, như vậy rất không lễ phép."
"Ngươi cũng biết như vậy rất không lễ phép?" Kỷ Vân Thư lên tiếng, nghiêng mắt nhìn nàng ta, vẻ mặt lạnh lùng, nói, "Nếu ngươi hiểu lễ phép thì hãy ngồi đàng hoàng, đừng làm phiền người khác."
"Ngươi nói ta ồn ào?"
"Trương cô nương, tại hạ không muốn nhiều lời, cũng không muốn nói nhảm với ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể hiểu, những người chết sớm trên đời đa số đều tự cho mình là đúng."
"Ngươi mắng ta?"
"Ngươi hiểu lầm, tại hạ không mắng chửi người, chỉ là đang giáo dục người. Nếu ngươi không quản được tính khí của mình, cuối cùng rơi vào kết cục gì, chỉ có thể chính ngươi nhận lấy, không ai sẽ thương hại ngươi."
"Ngươi......"
Trương Hân Lan tức giận đến nỗi xanh mặt!
Nàng ta nghẹn lời!
Kỷ Vân Thư vẫn tiếp tục nói, "Ngoài ra, tại hạ phá án không dựa vào vận may, mà là bản lĩnh. Nếu như thật sự dựa vào may mắn, vậy thì hôm nay cũng sẽ không gặp gỡ Trương cô nương."
Trong lời nàng nói có mang theo thâm ý.
Mặc dù Trương Hân Lan điêu ngoa, nhưng cũng không ngốc!
Ý trong lời này, nàng ta vẫn hiểu.
Kỷ Vân Thư đang nói, nàng ta gặp phải nàng, chính là nàng ta xui xẻo.
Nàng ta tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể động thủ đánh người, chỉ cảm thấy giống như bị người bóp lấy yết hầu, nói không nên lời.
Cả quãng đường nàng ta chỉ có thể nghẹn tức như thế!
Khi tới Thủy Nguyệt Cư, nàng ta ôm theo quyển trục xuống xe ngựa, ngay sau đó lao vào bên trong.
Kỷ Vân Thư cũng đi cùng Trương bộ đầu vào trong.
Thuỷ Nguyệt Cư.
Đập vào trước mắt là một đại sảnh rất lớn!
Xung quanh có vách trúc bao bọc tứ phía, bên trong được bày rất nhiều thảm nghỉ ngơi, cũng có bàn nhỏ ở giữa.
Có người đang nghỉ ngơi!
Có người đang ăn!
Thoạt nhìn, nó như một tiệm ăn.
Còn có hương vị khác.
"Ba vị muốn ăn gì? Hay là tới ngâm suối nước nóng?"
Tiểu nhị đi tới đón chào.
Trương Hân Lan đặt mông ngồi xuống, xua tay nói, "Ngươi, vào trong nói với Văn sư gia, có người tìm hắn."
"Cô nương tới đây tìm người?"
"Chẳng phải đã nói rồi sao?"
"Được, ta sẽ đi gọi người cho ngươi." Tiểu nhị lại nhìn về phía Trương bộ đầu và Kỷ Vân Thư, hỏi, "Vậy không biết Trương bộ đầu và vị công tử này muốn gì?"
Kỷ Vân Thư mở miệng, "Muốn phiền ngươi vào bên trong thông báo với một vị công tử họ Mạc, cứ nói với hắn và Văn sư gia, mạng người đang bị đe doạ, hắn cần phải ra đây."
Nói xong, nàng cũng ngồi xuống một chỗ trống khác.
Tiểu nhị choáng váng, gãi gãi đầu,
chuyện gì đang xảy ra vậy?! Người tới đây nếu không phải để ăn, chính là tới cường thân kiện thể, sao bây giờ lại tới tìm người. Tiểu nhị bối rối hồi lâu, sau đó nhấc bước chân đi vào tìm người.
Trương bộ đầu đứng ở giữa, nhìn thoáng qua Trương Hân Lan, lại nhìn thoáng qua Kỷ Vân Thư.
Ài, mình rốt cuộc nên ngồi với ai? Một người là muội muội mình, một người là người quan trọng bên người Vương gia, còn do Phòng đại nhân cầu tới phá án.
Trương bộ đầu loay hoay một lúc.
Đơn giản ——
Tự mình tìm một chỗ trống ngồi xuống, xin một chén nước, uống một hơi.
Ba người không ai để ý đến ai, lẳng lặng ngồi theo hình tam giác.
Nhìn qua, có chút cảm giác buồn cười!
Bên trong suối nước nóng!
Hơi nước nóng hổi lượn lờ, như chốn bồng lai tiên cảnh.
Con đường nhỏ được phủ kín đá cuội, quanh co khúc khuỷu một đường kéo dài, xung quanh các hồ suối nước nóng là những hòn non bộ.
Có những nam nhân đi đi lại lại chỉ với một chiếc khăn tắm bọc quanh eo, một số người khác thì đang an tĩnh hưởng thụ ở trong suối nước nóng.
Suối nước nóng thượng đẳng nằm ở bên trong cùng, rộng như một cái hồ nhỏ, xung quanh được bao phủ bằng những khối đá cuội lớn nhỏ không đồng nhất, bên ngoài được che chắn bởi những bình phong điêu khắc tinh mỹ.
Cách biệt với "nhà tắm lớn" bên ngoài!
Hơn nữa cực kỳ an tĩnh.
Bốn người Cảnh Dung, Mộ Nhược, Vệ Dịch và Văn Lệnh Dương đang ngâm mình ở trong suối nước nóng, tận hưởng.
Ở trên mặt nước, rất nhiều cánh hoa hồng trôi nổi lửng lơ, tạo nên cảm giác rất thoải mái, hưởng thụ.
Bởi vì ngâm nước đã lâu, Vệ Dịch đổ đầy mồ hôi, lỗ chân lông cả người đều nở ra, thân mình nóng lên, cọ một chút liền đứng lên khỏi mặt nước, sờ sờ cánh
tay mình, ngực mình......
Sau đó nới với Mộ Nhược bên cạnh, "Mộ Nhược ca ca, ta nóng quá."
Mộ Nhược đáp hai tay ở trên đá cuội vòng ngoài, trên mặt dán một khối khăn bông, chậm rãi lấy khăn xuống, liếc mắt nhìn Vệ Dịch một cái.
"Nóng thì ra ngoài ngồi một lát."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta ngâm thêm một lúc nữa."
Nói xong, hắn lại đắp khăn bông vào trên mặt.
Khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng của Vệ Dịch đỏ rực, nhìn thoáng qua Cảnh Dung nơi xa, lại nhìn thoáng qua Văn Lệnh Dương.
Hắn bất ngờ hỏi một câu, "Ta nhớ rõ trước kia, lúc giết heo ăn tết, nương mang theo ta đi xem một lần. Trước khi bọn họ giết heo, đều sẽ đặt heo vào trong một cái thùng nước nóng rồi ngâm, sau đó mới giết heo. Có phải chúng ta cũng giống như heo, sao khi ngâm như vậy, sẽ bị giết hay không?"
Vệ Dịch vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.
Ồ! Ba người không hẹn đều đồng loạt gỡ khăn trên mặt xuống.
Cảnh Dung xoắn khăn thành một quả bóng, ném về phía Vệ Dịch, có lẽ vì quá dùng sức, đánh vào trên cánh tay trái Vệ Dịch khiến hắn lảo đảo một chút, ngã đập đầu vào suối nước nóng.
Bùm một tiếng!
Hắn nuốt vài ngụm nước trước khi ngoi đầu lên.
Hắn ho vài tiếng, kêu lớn về phía Cảnh Dung, "Vì sao ngươi lại đánh ta?"
Cảnh Dung lạnh lùng nhìn hắn, xoay đầu, nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Gia cao ngạo lạnh lùng, không muốn nói chuyện với ngươi. Nhưng Mộ Nhược đáp lại, "Tiểu Vệ a Tiểu Vệ, nếu ngươi không nói lời nào, sẽ không ai nghĩ ngươi là người câm."
"Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?"
"Ngươi nói xem?"
Vệ Dịch hoàn toàn đã quên chuyện vừa rồi mình bị ngã vào trong nước, lại ngồi trở lại trong suối nước nóng, suy nghĩ thật lâu cũng không thể nghĩ ra được, mình nói sai ở đâu.
Hắn nói đúng sự thật! Trước khi giết heo nhà ngươi không cần nước sôi hay sao?! Văn Lệnh Dương nhìn hắn, nhẹ nhàng cười, "Vệ công tử thật đáng yêu, nếu bên cạnh có người đồng hành như vậy, sẽ không cảm thấy buồn tẻ."
Mộ Nhược nói, "Văn sư gia không biết lão tổ này nhà ta lợi hại thế nào."
"Hả? Xin chỉ giáo cho?"
"Ngươi hỏi hắn sẽ biết." Hắn dùng cằm chỉ chỉ Cảnh Dung
Vì thế, Văn Lệnh Dương chuyển ánh mắt về phía Cảnh Dung, muốn chờ hắn nói gì đó.
Nhưng Cảnh Dung không nói gì!
Lúc này, tiểu nhị chạy tới, hô lớn một tiếng về phía bình phong.
"Văn sư gia, bên ngoài có người tìm, còn có một vị công tử tìm Mạc công tử, nói là mạng người đang bị đe dọa."
Hử? Mạng người đang bị đe doạ? Mộ Nhược ngửa đầu, hỏi, "Ai vậy?"
"Không quen, là người do Trương bộ đầu mang đến, một vị cô nương, một vị công tử."
Văn Lệnh Dương có phản ứng lại đầu tiên, "Có lẽ là Kỷ tiên sinh tới đây vì chuyện vụ án. Mạc công tử, có thể hắn cần ngươi giúp đỡ."
Mộ Nhược gật đầu!
Vì thế bốn người bọc khăn tắm bước ra khỏi suối nước nóng.
Vừa lau khô người, vừa mặc quần áo.
Trong khi Cảnh Dung mặc quần áo, Văn Lệnh Dương đưa lưng về phía hắn còn đang lau người, hắn chú ý tới một vết sẹo trên eo hắn ta.
Cảnh Dung nheo mắt.
"Văn sư gia, vết sẹo này trên người ngươi trông giống như vết thương cũ phải không?"
Văn Lệnh Dương trở tay sờ sờ vết sẹo trên người mình, cười cười, "Đúng vậy, lưu lại từ lúc còn rất nhỏ, do ta quá nghịch ngợm."
Sắc mặt Cảnh Dung ngưng trọng, che giấu rất tốt.
Không ai phát hiện ra.
~~~Hết chương 422~~~