Edit & Dịch: Emily Ton.
Kể từ khi rời khỏi Quảng Cừ viện, dọc theo đường đi, Kỷ Vân Thư không nói một lời!
Bước chân của nàng càng ngày càng trở nên nặng nề hơn, thân thể cũng càng ngày càng mềm, mí mắt cũng giống như muốn đánh nhau, nỗ lực chống đỡ để mở ra.
Máu tươi rỉ ra từ miệng vết thương, khiến sau lưng nàng, một khối nhỏ màu xanh ban đầu trên quần áo đã bị nhuộm thành màu tối hơn, không thể phân biệt rõ, đó là máu, hay là mồ hôi!
Mặc dù trước mắt mơ hồ không rõ, bước chân trở nên không ổn định, nhưng nàng vẫn không hề kêu lên đau đớn, vẫn luôn đi về phía trước.
Đêm cũng dần dần rơi xuống khi bọn họ bước đi!
Vệ Dịch đi bên cạnh, trong tay cầm một cái đèn Khổng Minh* nho nhỏ, được dùng giấy màu trắng dán lại. Có lẽ bởi vì hắn đã chơi với nó quá nhiều, vì thế trên chiếc đèn Khổng Minh đã bị thủng nhiều lỗ.
Hắn hưng phấn không thôi, nhấc chiếc đèn Khổng Minh nho nhỏ lên, nhảy nhót.
"Ca ca, ngươi xem, cái này là ta tìm được ở trong viện kia, có phải rất đẹp hay không? "
Nó đã bị hỏng như vậy rồi, đẹp cái rắm! (好看個屁!)
Kỷ Vân Thư không để ý tới hắn.
"Ta từng nghe lão sư nói, đèn này gọi là đèn Khổng Minh, từ lúc ta còn rất nhỏ, nương ta thắp sáng đèn này, để chúng bay lên bầu trời, thật nhiều thật nhiều, rất đẹp. Ca ca, ngươi từng nhìn thấy sao?"
Không!
Nhưng thật ra đã nhìn thấy không ít tử thi, có thây khô, có thi thể thối rữa, còn có xương trắng, đặt chồng lên nhau thành một khối, cũng đẹp.
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư thật sự không có sức lực trả lời hắn, đôi môi trắng bệch, bước chân càng chậm hơn rất nhiều, nhưng thân thể vẫn thẳng như cũ!
Vệ Dịch cũng không phát hiện ra sự khác thường của nàng, mặc dù hắn tiếp tục nhảy nhót và đi về phía trước, nhưng đi được ba bước, vẫn sẽ dừng lại chờ nàng.
Sau khi đi được một lúc, hắn đơn giản quay lại, đối mặt với Kỷ Vân Thư, rất nghịch ngợm bắt đầu đi thụt lùi.
"Ca ca, ta đi như vậy là có thể nhìn thấy ngươi."
"Ân."
"Ca ca, ngươi đi rất chậm."
"Ân."
"Ca ca, chân ngươi đau không?"
"Ân."
Sau khi bước thêm hai bước đi về phía trước, hai chân Kỷ Vân Thư đột nhiên mềm nhũn, trước mắt bỗng chốc tối sầm, thân mình đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, dùng một chân để chống đỡ thân thể mình.
Vệ Dịch thấy thế, bất chấp đèn Khổng Minh trong tay đang nâng lên cao, ném nó qua một bên, chạy tới, hai chân quỳ xuống trên mặt đất, mặt đầy hoảng hốt.
"Ca ca, ngươi xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói mang theo sợ hãi!
Kỷ Vân Thư cắn môi, phát ra tiếng thở hổn hển rất nhỏ, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, con ngươi dùng sức nâng lên, nhìn Vệ Dịch.
"Vệ Dịch, ngươi từng cõng người khác sao?" Giọng nói suy yếu vô lực.
Hắn lắc đầu!
Không!
"Vậy hôm nay, ngươi hãy cõng ta, được không?"
Nàng vẫn không muốn đề cập tới sự tình mình bị thương sau lưng.
Vệ Dịch điên cuồng gật đầu!
"Được." Giọng nói tuy rằng tươi sáng, nhưng vẫn mang theo lo lắng.
Hắn cúi xuống và đưa lưng tới trước mặt Kỷ Vân Thư, nói: "Ca ca, ngươi lên đi, ta cõng ngươi."
Nhìn hình ảnh tấm lưng rắn chắc ở trước mắt mình, cho dù đang là ban đêm lạnh lẽo, nhưng nàng cảm thấy một luồng hơi ấm chảy qua.
Một khắc kia, hốc mắt Kỷ Vân Thư suýt nữa đỏ lên.
Chưa từng có người nào, nguyện ý làm như vậy với nàng!
Nàng cắn răng, cố gắng chống đỡ thân thể, trèo lên trên lưng Vệ Dịch.
Vệ Dịch nâng hai chân nàng, không cần nhiều nỗ lực đứng lên từ trên mặt đất.
"Ca ca, ngươi nhẹ quá."
Đúng vậy, nàng quá nhẹ, nhẹ có chút kỳ cục.
Nàng đầu dựa vào trên vai Vệ Dịch, miệng hơi ghé vào bên tai hắn, hỏi: "Vệ Dịch, ngươi biết đường sao?"
"Nơi này ta không biết."
"Được rồi, để ta chỉ cho, hiện tại ngươi hãy đi thẳng."
"Được."
Hắn cõng Kỷ Vân Thư, đi bước một đi về phía trước, không nhanh cũng không chậm.
"Ca ca, ta hát cho ngươi nghe được không? Trước kia lúc nương ta cõng ta, cũng sẽ hát."
Hai mắt Kỷ Vân Thư đã dần dần đóng lại, nghe thấy giọng của hắn, vẫn "Ân" một tiếng.
Sau khi nhận được câu trả lời, Vệ Dịch mỉm cười, hắng giọng, bắt đầu hát.
"Như đã lâu rồi, gió nhẹ nhàng thổi, Triệu Lang về nhà, mang theo toàn bộ phong cảnh Bộc Dương, một cuốn sách nho nhỏ, Lang Đinh tới chào, hát trong gió sương......"
Giọng điệu thô sơ, hát một bài hát, vẫn rất dịu dàng êm tai.
Kỷ Vân Thư cũng không biết, thì ra khi Vệ Dịch bắt đầu ca hát, vẫn ra dáng ra hình.
Nàng cong cánh môi hơi mỉm cười, suy yếu hỏi: "Đây là bài gì?"
"Nương nói nó được gọi là 《thanh niên》, khi còn nhỏ, thời điểm nương cõng ta, đều sẽ hát bài hát này, nhưng hiện tại, nương không còn cõng ta nữa, nói ta đã trưởng thành, nên cưới vợ. Sau này, ta có tiểu Vệ Dịch, sẽ
phải cõng tiểu Vệ Dịch của ta, rồi hát bài hát này cho nó nghe."
Tiểu tử ngốc, nương ngươi đối đãi với ngươi thật tốt, thật sự đã nói cho ngươi rất nhiều thứ.
Hắn lại nói thêm một câu: "Ca ca, hiện tại ta đang cõng ngươi, ngươi có phải chính là tiểu Vệ Dịch hay không!"
Phốc ——
Ngươi mới là tiểu Vệ Dịch, cả nhà ngươi đều là tiểu Vệ Dịch.
Ta sẽ không trở thành nương tử của ngươi, cũng sẽ không sinh tiểu Vệ Dịch với ngươi.
Nếu không phải sau lưng đang có thương tích, đau đến nỗi Kỷ Vân Thư thật sự khó chịu, nàng nhất định sẽ móc các khớp ngón tay lại, dùng sức gõ trên đầu hắn.
Vệ Dịch đi tới một ngã tư, nàng giơ tay chỉ về một hướng: "Đi về phía bên này."
"Được." Vệ Dịch đồng ý.
Vừa nghe chỉ thị của Kỷ Vân Thư đi về phía trước, vừa nổi lên hứng thú hát vang một lần nữa!
Gió đêm lạnh lẽo, thân mình cao thẳng cõng một thân mình nhỏ gầy, từ từ in bóng xuống trên con đường dài.
Đó là một phong cảnh tuyệt đẹp!
Dọc theo đường đi, Kỷ Vân Thư rất nhiều lần đều suýt chìm vào giấc ngủ vì tiếng ca hát của hắn.
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Rốt cuộc đã tới cổng sân phía Tây của Kỷ gia.
"Để ta xuống đi." Kỷ Vân Thư nói.
Vệ Dịch cẩn thận buông nàng xuống, ngây thơ hồn nhiên hỏi một câu: "Ca ca, ta hát hay không?"
Nàng gật gật đầu, dùng sức đẩy cửa cổng sân phía Tây ra, giờ phút này, trên mặt cũng càng thêm tái nhợt.
Vệ Dịch đột nhiên nhíu mày, hỏi nàng: "Ca ca, ngươi có phải bị bệnh hay không?"
"Vệ Dịch, ngươi có nhớ rõ đường trở về hay không?"
"Từ nơi này quay về thì ta nhớ rõ." Thập phần kiên định.
Hai tay Kỷ Vân Thư chống ở trên khung cửa cổng, thở một hơi thật sâu: "Vậy ngươi quay trở về hãy cẩn thận chút, nếu như nương ngươi hỏi ngươi đã đi đâu, đừng đề cập tới Quảng Cừ viện, biết không?"
"Vì sao?"
"Không có vì sao."
"Nga." Hắn nhấp môi thành một đường thẳng, dùng sức gật đầu.
Đột nhiên, ánh mắt hắn nhìn nhìn về phía bên trong cánh cửa, giống như đang tìm gì đó, ngoài miệng không tự chủ được nói thầm một câu: "Tỷ tỷ chắc là đã ngủ rồi."
Có chút thất vọng!
Tỷ tỷ ngươi không ngủ, đang ở trước mặt ngươi đây!
Nàng nghe thấy tiếng nói thầm của hắn. Tiểu tử này, quả thật rất coi trọng mình.
"Vệ Dịch, ngươi xem, trời cũng đã khuya, nhanh chóng trở về đi."
"Nga, vậy ca ca, khi nào ta có thể tới tìm ngươi chơi, ta đều luôn một mình, không có ai chơi cùng ta."
Ngươi thật là đáng thương!
Ít nhất, ta còn có một đống thi thể và xương trắng để chơi.
Không đành lòng, Kỷ Vân Thư đành nói: "Sau này ngươi muốn tìm ta, hãy tới nha môn."
Hắn lập tức vô cùng vui vẻ: "Được, vậy ca ca, ta đi đây."
Vẫy vẫy tay, đưa cho Kỷ Vân Thư một nụ cười nhẹ, nhảy nhót, rời đi!
Kỷ Vân Thư không thể giữ thẳng thân mình, lập tức mềm xuống, đầu gối đè ở trên khung cửa, đau muốn chết.
Cũng may, Loan Nhi đúng lúc ra ngoài sân, nhìn thấy cửa cổng sân phía Tây bị mở rộng ra, lập tức nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang nằm ở trên mặt đất.
Nàng sợ tới mức mặt mày tái nhợt!
Nàng cấp tốc chạy qua, ngồi xổm xuống: "Tiểu thư, ngài...... ngài có chuyện gì vậy?"
Tay Loan Nhi nhất thời động tới sau lưng Kỷ Vân Thư, ẩm ướt. Nàng nhấc tay lên vừa thấy, bàn tay mình đầy máu!