Edit & Dịch: Emily Ton.
Lôi kéo Vệ Dịch ra khỏi phòng nghiệm thi, Kỷ Vân Thư mượn một chiếc dù, rời khỏi nha môn.
Kỷ Vân Thư mở dù ra, sau đó nhét nó vào trong tay Vệ Dịch.
"Ngươi cao hơn, ngươi giữ."
"Được."
Hắn vừa lòng, để dù đỉnh ở trên đầu hai người, bước đi vào trong tuyết.
"Vệ Dịch, ta hỏi ngươi, ngươi thích gì? Đọc sách? Viết chữ?" Kỷ Vân Thư vừa đi vừa hỏi hắn.
Nghĩ nghĩ, hắn lắc lắc đầu: "Ta đều không thích."
"Vậy, vừa rồi ngươi thích đống xương trắng kia không?"
"Xương trắng?" Sắc mặt Vệ Dịch trầm xuống, nhanh chóng vẫy tay: "Không không không, ta cũng không thích."
Bởi vì tay rung, chiếu dù trên đỉnh đầu cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Kỷ Vân Thư lập tức cầm tay hắn, ánh mắt nghiêm khắc: "Không được phép lắc tay." Ánh mắt thuận thế rơi xuống trên vai mình: "Ngươi xem, tuyết đều rơi xuống trên vai ta."
Tuy nhiên, lực chú ý của Vệ Dịch, dường như không phải tuyết ở trên bả vai Kỷ Vân Thư, mà là trên đôi tay đang nắm chặt tay mình.
Mười ngón trắng nõn, vừa nhỏ vừa thon dài, nắm ở trên bàn tay to rộng của hắn, ấm áp và thoải mái.
Trong lúc nhất thời, đầu óc Vệ Dịch méo mó, ngốc lăng nhìn nàng.
Kỷ Vân Thư ý thức được điều này, lập tức thu tay vào trong tay áo, nghiêng người: "Tiểu tử ngươi, sao lại có thói quen kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào cổ tay người khác."
"Ca ca, tay ngươi rất giống tay tỷ tỷ!"
"Giống nơi nào?"
Vệ Dịch mở miệng cười, nói: "Lần trước khi tỷ tỷ cầm đao khiến ta sợ hãi, ta nhìn thấy trên mu bàn tay nàng ấy có một nốt ruồi nhỏ. Trên mu bàn tay của ca ca cũng có một nốt ruồi giống như vậy."
Ân?
Kỷ Vân Thư giơ tay lên nhìn, trên mu bàn tay gần sát khe hẹp chỗ ngón tay cái, quả thực có một nốt ruồi đen.
Nốt ruồi rất nhỏ, nhỏ đến nỗi 5 năm qua, ngay cả bản thân Kỷ Vân Thư cũng chưa bao giờ chú ý tới nó.
Tiểu tử này, tâm tư rất tinh tế!
Thu tay mình vào trong tay áo, nàng vừa tiếp tục đi về phía trước, vừa nói: "Được rồi, trước tiên ta sẽ đưa ngươi quay về Vệ phủ."
"A?" Vệ Dịch có chút không tình nguyện: "Ca ca, ngươi dẫn ta đi tìm tỷ tỷ được không? Ta có thứ muốn tặng cho nàng."
"Thứ gì?"
"Không thể để ca ca nhìn thấy, ta phải tự mình đưa cho tỷ tỷ."
Điều này khiến Kỷ Vân Thư bắt đầu cảm thấy hứng thú, dừng bước chân lại, miệng lưỡi mang theo một chút uy hiếp nói: "Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ không mang ngươi đi tìm nàng ấy, sau này cũng sẽ không."
Vệ Dịch bối rối, nhanh chóng nói: "Được được được, ta nói."
Dứt lời, duỗi tay tới eo lưng, móc ra một cái túi nhỏ, đặt nó trong lòng bàn tay.
"Chính là cái này, ta muốn tặng tỷ tỷ."
Kỷ Vân Thư tiếp nhận túi nhỏ trong tay hắn, mở ra nhìn vào. Bên trong, đựng một khối ngọc bội màu da cam, cực kỳ trong suốt.
Nàng có chút khó hiểu: "Ngọc bội này từ đâu ra? Ngươi vì sao...... muốn tặng ngọc bội cho tỷ tỷ ngươi?"
"Đây là khối ngọc mà cha đưa ta, nói có thể bảo vệ bình an, ta muốn đưa nó cho tỷ tỷ."
"Nhưng tỷ tỷ ngươi, chưa chắc sẽ thích!"
"Nương nói, nữ hài tử đều thích những vật quý giá, khối ngọc này rất quan trọng với ta, tỷ tỷ nhất định sẽ thích."
Tiểu tử ngốc, vật quý trọng như vậy, cũng có thể bỏ đi và tặng người như thế!
Tỷ tỷ ngươi đã hù dọa ngươi nhiều lần, ngươi vì sao vẫn thích khi nàng ấy luôn lạnh lùng với ngươi?
Nàng trả lại ngọc bội, nói: "Ngươi nên giữ ngọc bội cẩn thận, cha ngươi tặng ngươi, không thể mang đi tặng người khác, hiểu không?"
Hắn không hiểu!
"Không có gì phải lo lắng, ca ca, ngươi dẫn ta đi tìm tỷ tỷ đi, ta sợ tự mình đi, tỷ tỷ sẽ không gặp ta."
Cực kỳ uỷ khuất!
Sắc mặt Kỷ Vân Thư hơi cứng lại, không biết nên nói thế nào.
Vệ Dịch bỗng nhiên biến thành miệng lưỡi suôn sẻ, tiếp tục nói: "Ca ca, ngươi hãy đáp ứng ta đi, ta thật sự muốn tặng khối ngọc bội này cho tỷ tỷ. Ta thích tỷ tỷ, ta muốn tặng ngọc bội cho nàng. Ca ca, mang ta đi tìm tỷ tỷ đi, được không?"
Sao còn chơi tới mức vô lại như thế!
Tiểu tử ngốc này, thật sự khiến người đau đầu!
Không còn lựa chọn nào khác, Kỷ Vân Thư đành phải nhận lấy khối ngọc bội lần nữa: "Tỷ tỷ ngươi mấy ngày gần đây thân thể không tốt, ngươi không thể tới gặp nàng. Ngọc bội này ta nhận giúp nàng ấy, nhất định sẽ giao cho tỷ
tỷ ngươi."
"Điều này......"
"Như thế nào, ngươi lo lắng ta sẽ giữ ngọc bội này sao?"
"Không phải không phải." Dùng sức lắc đầu: "Được, vậy ca ca nhớ phải đưa ngọc bội cho tỷ tỷ."
"Ngoan." Kỷ Vân Thư hơi mỉm cười, thả ngọc bội vào trong ống tay áo của mình.
Không hề chậm trễ canh giờ, hai người tiếp tục đi về phía trước, Kỷ Vân Thư đưa Vệ Dịch đến cửa Vệ phủ.
Vệ Dịch có chút không muốn buông tha, tròng mắt đảo quanh, khóe miệng bắt đầu xả: "Ca ca, hay là ngươi vào cùng ta đi, trong phòng ta có rất nhiều đồ ăn ngon."
Nàng lấy lại cây dù trong tay Vệ Dịch, xua xua tay, ý bảo hắn nhanh chóng đi vào.
"Không cần, ta còn có việc."
Không hề dừng lại, nàng đã xoay người rời khỏi cửa Vệ phủ.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Dọc theo đường đi, từ Vệ gia đến Kỷ gia, cũng có một đoạn đường phải đi qua khu chợ phồn hoa. Sau khi đi vòng qua tới trên đường lớn, lúc này mới thoáng yên tĩnh hơn một chút.
Nhưng dọc theo đường đi, bước chân Kỷ Vân Thư càng ngày càng chậm, cuối cùng, dừng lại.
"Xuất hiện đi, không cần phải đi theo ta."
Phía sau nhìn như không có điều gì bất thường, nhưng đột nhiên đi ra một người.
Người nọ khoảng 5-60 tuổi, một thân quần áo vải thô, tóc mai trắng bệch, thấp lưng. Nhìn qua, thập phần khẩn trương sợ hãi!
"Ngươi vẫn luôn đi theo ta từ nha môn tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?" Kỷ Vân Thư hỏi.
Người nọ bước về phía trước vài bước, nhìn nhìn chung quanh cảnh giác, nâng lên mắt, lúc này mới nói: "Kỷ tiên sinh, ta đi theo ngươi... thật ra... có một việc muốn nói với ngươi."
"Lão nhân gia, ngươi cứ nói đi. Nơi này không có người khác."
"Là về...... về thi thể âm dương thi."
Cái gì?
Sắc mặt Kỷ Vân Thư trở nên căng thẳng, truy vấn: "Ngươi biết điều gì?"
Lão nhân gia căng thẳng, đầu càng cúi thấp hơn nữa: "Ta biết...... biết thi thể kia là của ai."
"Ai?"
"Là...... Giang lão gia, Quảng Cừ viện, chính là dinh thự của Giang lão gia." Giọng nói run rẩy.
Trong lòng Kỷ Vân Thư càng thêm nghi hoặc: "Sao ngươi biết được? Xương cốt kia đã được hai năm, hơn nữa, bức họa còn chưa vẽ ra."
Người nọ nhanh chóng giải thích: "Bởi vì ta biết, người có cơ thể âm dương, chính là Giang lão gia."
"Vậy lão nhân gia, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là một hạ nhân của Giang gia. Giang lão gia là người âm dương, việc này, rất ít người biết được." Nói tới đây, thân mình lão nhân gia run lên.
Không bình thường, không có một chút bình thường!
Kỷ Vân Thư nhíu mày: "Sao ngươi biết đống xương trắng đó là của Giang lão gia, cũng vì sao, ngươi không tới nha môn nói cho Lưu đại nhân, ngược lại đi theo ta từ cửa nha môn đến đây, nói việc này với ta?"
"Điều này......" Do dự.
"Lão nhân gia nếu như có lý do gì khó nói, không tiện nói ở nha môn, vậy trực tiếp nói với ta đi."
Lão nhân gia đối thẳng với ánh mắt Kỷ Vân Thư, thân thể run rẩy một chút. Sau một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng.
"Bởi vì, ta biết hung thủ là ai, nhưng, ta không dám tới báo nha môn, nếu như để Giang phu nhân biết, ta sợ...... sợ mình sẽ đưa tới họa sát sinh."
Những lời này vừa ra, thực sự khiến Kỷ Vân Thư chấn kinh.
"Hung thủ là ai?" Nàng hỏi.