"A —"
Kỷ Vân Thư đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, dùng sức thở hổn hển, mồ hôi lăn đầy trên trán.
Thì ra là một cơn ác mộng!
Sau khi Loan Nhi nghe thấy tiếng thét, nhanh chóng chạy vào thì nhìn thấy tiểu thư nhà mình mồ hôi đầy đầu, đang ngồi ở trên giường.
Nàng lo lắng hỏi, "Tiểu thư, có phải ngài gặp phải ác mộng hay không?"
Kỷ Vân Thư gật gật đầu, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại tinh thần!
Loan Nhi vội vàng tìm một chiếc khăn bông lau mồ hôi giúp Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư nhìn nhìn một bên, hỏi, "Ta đã ngủ bao lâu?"
"Tiểu thư đã ngủ từ ngày hôm qua cho tới sáng hôm nay, nô tỳ không muốn quấy rầy, vì thế đã không gọi ngài dậy."
Ngủ lâu như vậy sao!
Chẳng trách thần kinh suy yếu, vì thế đã gặp ác mộng!
Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, loại cảm giác này, rất chân thật, mặc dù không nhìn thấy rõ gương mặt kia, nhưng cảnh trong mơ, cặp mắt kia, nàng nhìn thấy rất rõ ràng.
Ánh mắt mang theo cầu xin và tuyệt vọng!
Giấc mơ như vậy, thật ra Kỷ Vân Thư rất hiếm khi gặp phải.
Lần cuối cùng, chính là một năm trước, khi có một tiểu nha đầu trong Lương phủ treo cổ tự sát. Buổi tối hôm đó, nàng cũng mơ thấy nha đầu kia ngồi ở mép giường mình, cũng nói một câu "Giúp ta!".
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác thấp thỏm không thể nào giải thích.
Nhưng nàng tự thuyết phục mình, có lẽ đó là do mình quá mệt mỏi.
Nàng lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục nghĩ về nó!
Kỷ Vân Thư rời giường và mặc quần áo trước khi sờ sờ cái bụng trống không của mình. Hai ngày nay, dường như nàng chỉ ăn một cái bánh bao sáng ngày hôm qua.
Chẳng trách, thật sự rất đói bụng!
"Loan Nhi, có gì để ăn hay không?"
"Có có có, nô tỳ biết tiểu thư khẳng định rất đói bụng, sớm đã sai phòng bếp nấu vài món, hiện tại nô tỳ sẽ mang lên cho người."
Nói xong, Loan Nhi hào hứng chạy ra ngoài.
Kết quả......
Bưng lên một bàn đầy đồ ăn.
Nha đầu Vệ phủ vừa bưng đồ ăn lên, vừa nói, "Khi lão gia và phu nhân rời đi, cố ý căn dặn, bảo bọn nô tỳ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho Kỷ tiểu thư, nhưng vì trên người Kỷ tiểu thư có thương tích, không thể ăn quá nhiều đồ nặng, vì thế đã chuẩn bị một vài món ăn tương đối thanh đạm, còn có một ít canh sâm. Kỷ tiểu thư, ngài nhìn xem còn cần gì hay không?"
Một bàn đầy đồ ăn, còn cần gì nữa?
"Không cần không cần." Kỷ Vân Thư nhanh chóng nói, sau đó gọi mấy nha đầu bưng thức ăn tới, "Đồ ăn nhiều như vậy, một mình ta khẳng định không thể ăn hết, các ngươi cùng ngồi xuống ăn đi."
"Không được không được, chúng ta là hạ nhân, sao có thể ngồi ăn cùng bàn với chủ tử được."
"Không có việc gì, ngươi xem, đồ ăn nhiều như vậy, ta cũng chỉ ăn được vài miếng, nếu các ngươi không ngồi xuống cùng ăn, chẳng phải rất lãng phí hay sao?" Nàng tiếp tục thuyết phục!
Mấy nha đầu vẫn lắc lắc đầu, không dám phá bỏ quy củ.
Bọn họ đột nhiên hoang mang rối loạn, nhanh chóng chạy đi.
Cuối cùng, Kỷ Vân Thư đành phải lôi kéo Loan Nhi ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm.
Một bàn đầy đồ ăn, no căng muốn chết nhưng vẫn thừa quá nhiều!
Nàng thở dài một tiếng.
"Tiểu thư, sao ngài lại thở dài?"
"Thở dài bởi vì, kẻ có tiền thì quá nhiều tiền, người nghèo, càng không có tiền."
Loan Nhi bĩu mồm trong khi vẻ mặt trở nên phiền muộn, "Nô tỳ còn nhớ rõ lúc ấy, sau khi Trương ma ma qua đời, tiểu thư và nô tỳ thiếu chút nữa đã bị chết đói."
Thiếu chút nữa cái gì? Tiểu thư nhà ngươi, vốn dĩ đã chết vì đói!
Hiện tại ngồi ở trước mặt ngươi, thân thể là của tiểu thư nhà ngươi, nhưng linh hồn thì lại không phải.
Kỷ Vân Thư không có ý định để ý tới nàng lầm bầm lầu bầu, đi đến trong viện, hít thở thật sâu vài lần, cực kỳ sảng khoái thoải mái!
Sau cơn mưa, bầu trời cũng trở nên trong xanh không có đám mây nào.
"Loan Nhi, ngươi bồi ta đi dạo một chút, Vệ phủ này to như vậy, ta vẫn chưa từng dạo qua."
"Vâng." Loan Nhi từ bên trong từ từ chạy ra, cực kỳ háo hức.
Hiếm khi tiểu thư nhà mình có tâm tình tốt như vậy.
Chủ tớ hai người ra khỏi sân, đi lại một vòng quanh Vệ phủ. Hạ nhân Vệ phủ rất có lễ phép, nhìn thấy nàng lập tức hô "Kỷ tiểu thư".
Nghĩ đến mọi người chắc đều biết, khẳng định Kỷ Vân Thư sẽ là con dâu của Vệ lão gia và Vệ phu nhân, sớm muộn gì cũng sẽ là chủ tử trong phủ, hiện tại vẫn nên cung kính một chút, không thiệt thòi chút nào!
.....Edit: Emily Ton....
Các nàng đi qua hoa viên Vệ phủ, lập tức nghe thấy âm thanh vui đùa ầm ĩ truyền ra từ bên trong.
Dường như, tiếng Vệ Dịch lớn nhất!
Kỷ Vân Thư tò mò đi qua, vòng qua một hòn núi giả, lập tức nhìn thấy hạ nhân Vệ phủ vây quanh thành vòng tròn, ngoài miệng cố sức hét, "Ăn ăn ăn ăn......"
Vung tay đá chân, cực kỳ kích động.
Mặc dù nàng không thích xem náo nhiệt, nhưng thực sự quá tò mò.
Vì thế nàng đi tới, tách đám người ra, mọi người dường như quá mức chuyên chú, vì thế không ai chú ý tới nàng.
Cuối cùng, nàng cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra, là đang chơi trò chọi dế!
Vệ Dịch quỳ rạp trên mặt đất, trong tay cầm một cọng rơm, trước mặt đặt một cái đĩa nhỏ đựng hai con dế, chúng đang chiến đấu khí thế ngất trời!
Miệng hắn lớn tiếng kêu, "Ăn, ăn nhanh lên! Hoa nhi, ăn nó."
Ngay cả dế cũng có tên gọi.
Kỷ Vân Thư vốn đang ôm tâm tình tò mò đi tới nhìn xem, nhưng cũng bị không khí xung quanh bùng lên hứng thú, hơn nữa nàng cũng rất tò mò, hai con dế kia, con nào sẽ thắng.
Gia đinh Vệ phủ đối diện với Vệ Dịch, cảm xúc cũng tăng vọt, nắm tay dùng sức ngầm đấm xuống đất, hy vọng con dế của mình có thể chiến thắng.
Kỷ Vân Thư mở lớn đôi mắt nhìn chằm chằm, hai con dế kia, rõ ràng giống nhau như đúc.
Làm thế nào phân biệt được?
"Ta thắng!" Gia đinh đối diện với Vệ Dịch hô to một tiếng, nhảy dựng lên từ trên mặt đất, không quên duỗi tay vê phía Vệ Dịch, "Công tử, dế của ta thắng, đưa tiền đưa tiền."
Vệ Dịch cũng bò dậy từ trên mặt đất, cực kỳ thất vọng!
Từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc đưa cho gia đinh kia.
"Vì sao mỗi lần ngươi đều thắng?"
"Đa tạ công tử."
Gia đinh kia cười cười, nắm chặt bạc trong tay, đưa tới hàm răng cắn một cái, tủm tỉm cười. Nhưng hắn vừa mới nhấc đầu, đột nhiên, nhìn thấy Kỷ Vân Thư đang đứng ở trong đám người.
Hắn hơi run rẩy một chút, cúi người xuống, nói giọng khàn khàn, "Kỷ...... Kỷ cô nương."
Lúc này, mọi người mới đột nhiên chú ý tới, có một nữ tử đang đứng ở trong đám người.
Không thể trách bọn họ, thật sự bởi vì Kỷ Vân Thư mặc một thân quần áo màu xanh nhạt, cùng màu với quần
áo của đám hạ nhân, quá giống!
Vệ Dịch quay người lại, vừa nhìn thấy nàng, lập tức mặt mày hớn hở, "Thư nhi."
Đám người lần lượt tản đi, nhanh như tia chớp, không còn thấy tung tích.
"Ngươi đang chơi chọi dế, vui sao?" Kỷ Vân Thư hỏi hắn.
"Chơi rất vui, Thư Nhi muốn chơi hay không?" Vừa nói xong, Vệ Dịch bưng cái đĩa trên mặt đất lên, có một con dế còn sống, một con đã chết!
Hắn buồn rầu nói, "Nhưng dế của ta mỗi lần đều thua."
"Bởi vì ngươi ngốc."
"Ta không ngốc, là do con dế này ngốc, mỗi lần nó đều thua. Bạc nương cho ta, mỗi lần đều bị bọn họ thắng lấy mất."
Kỷ Vân Thư muốn cười hắn, nhưng cảm thấy hắn rất đáng thương, vừa thở dài vừa giận, "Vệ Dịch, hai con dế này giống nhau như đúc, ngươi biết con nào là của ngươi sao?"
"A?" Hắn gãi gãi đầu, nhìn hai con dế giống nhau như đúc trong đĩa, lật xem rất lâu, lúc này mới lắc đầu, "Rốt cuộc con đã chết hay là con còn sống này là của Hoa nhi?"
"Ngươi đã bị lừa, mỗi lần theo chân bọn họ chọi dế, bọn họ luôn lên mặt và hành động kích thích ngươi chọi dế. Dù sao người thắng sẽ chính là bọn họ, người thua chính là ngươi. Ngươi thật là ngốc, mỗi lần đều bị bọn họ lừa."
"Nga, thì ra là như thế."
Vệ Dịch cũng không tức giận chút nào, chớp chớp đôi mắt.
Kỷ Vân Thư cảm thấy kỳ lạ, "Vì sao ngươi không tức giận?"
"Không tức giận. Thật ra, bọn họ rất đáng thương, khi trời mưa thì luôn bận rộn, khi trời tuyết cũng rất bận rộn. Thực sự rất đáng thương, rất đáng thương! Ta thường nhìn thấy cha và nương cho bọn họ bạc, vì thế cũng không sao. Xem như đưa bạc cho bọn họ, để bọn họ mua đồ ăn ngon."
Trên khuôn mặt thuần khiết, rộ lên tươi cười cực kỳ ngây ngô, thiện lương.
Vệ Dịch quá thuần khiết!
Kỷ Vân Thư duỗi tay, xoa xoa đầu hắn, trong ánh mắt tràn ngập sủng nịch.
Trong khi hắn, dường như rất hưởng thụ, chủ động cúi đầu, ngoan ngoãn mặc nàng vuốt ve.
"Vệ Dịch, ngươi có muốn đi ra ngoài chơi không?" Kỷ Vân Thư hỏi hắn.
"Muốn."
"Vậy được, ta sẽ mang ngươi ra ngoài."
"Thật vậy sao?" Hai tròng mắt Vệ Dịch sáng ngời.
Kỷ Vân Thư đương nhiên sẽ không lừa hắn. Sau khi trở lại trong viện thay đổi thành một thân nam trang, lập tức mang theo Vệ Dịch ra khỏi phủ.
Dọc theo đường đi, Vệ Dịch đều luôn hỏi nàng cùng một vấn đề.
"Ngươi rốt cuộc là ca ca, hay là Thư nhi?"
Kỷ Vân Thư bị hắn hỏi nhiều lần cảm thấy rất phiền, đơn giản không thèm trả lời hắn.
Hai người đi vào Mặc Bảo Trai, Kỷ Vân Thư bảo chưởng quầy cầm một bộ bút mực ra xem.
"Công tử thật biết nhìn hàng. Đây chính là bộ bút hàng thượng đẳng trong cửa tiệm chúng ta. Ngài nhìn xem bút này, được làm từ gỗ Bảo Sơn, rất bền và khó gãy. Lông của bút này cũng được làm từ lông chồn thượng đẳng, lại còn có có một mùi hương nhè nhẹ. Ngài nhìn vào bút này một lần nữa, tay cầm bút, mùi hương của lông, khi cầm vào trong tay, có cảm giác cực kỳ thoải mái, đẹp đẽ quý giá. Hơn nữa, tất cả vật liệu đều do chúng ta tự tuyển chọn và xử lý. Loại bỏ nhựa, chuẩn bị phối liệu, lắp ráp, định hình bàn chải, trang trí, sấy khô, khắc chữ, dây buộc, tất cả đều theo một quy trình nghiêm ngặt"
Chưởng quầy cố hết sức đề cử, khách hàng lớn thế này, không thể buông tha!
Kỷ Vân Thư giơ bút lên nhìn nhìn, khuôn mặt lộ ra không vừa lòng lắm.
Nhưng thật ra, nàng thật sự thích nó mà không nỡ buông tay!
Chưởng quầy nhanh chóng nói, "Công tử, ngài nhìn xem, bút lông của chúng ta nơi này đều tốt nhất trong toàn bộ Cẩm Giang thành. Bút lông hổ, bút lông bò, bút lông cầy, chỉ cần ngài nói ra tên gọi, nơi này của ta đều có! Cần bút có bàn chải tròn, bàn chải mịn, dài hay ngắn, nơi này của ta đều có."
"Bộ này bao nhiêu bạc?" Kỷ Vân Thư hỏi.
Chưởng quầy vươn hai đầu ngón tay ra, cười cười, "Hai trăm lượng!"
Muốn mạng!
Nàng ra khỏi cửa, cũng chỉ mang theo hai mươi lượng!
Vệ Dịch đi dạo ở trong tiệm, căn bản không chú ý tới bộ dáng phát sầu của Kỷ Vân Thư lúc này.
Chưởng quầy thử hỏi một câu, "Công tử, mua hay là không mua?"
"Mua, đương nhiên mua." Giọng nói của Cảnh Dung vang lên.
Kỷ Vân Thư vừa xoay đầu, đã nhìn thấy hắn và Lang Bạc bước vào trong tiệm.
Cảnh Dung mặt không đổi sắc, móc ra một thỏi vàng từ bên hông, đặt nó ở trên bàn.
Phân phó chưởng quầy, "Bọc chúng lại đi."
Ôi trời, đôi mắt chưởng quầy đều tỏa ra ánh sáng màu vàng, thật cẩn thận cất thỏi vàng, liếm liếm miệng, gật đầu, "Tốt tốt, ta sẽ lập tức bọc chúng lại."
Kỷ Vân Thư ngây ngốc, nhìn hắn chằm chằm.
"Kỷ tiên sinh, hãy xem nó như một món quà bản công tử tặng vì lòng ái mộ, lễ ít tình nhiều!"
Lễ này, quá nặng!
"Vương......"
"Gọi ta là công tử được rồi." Cảnh Dung ngắt lời nàng nói.
Kỷ Vân Thư xấu hổ cười, "Công tử không cần tiêu phí, ta chỉ nhìn nó một cái, không có ý định muốn mua."
"Vậy thì ta mua, vì nụ cười của mỹ nhân!"
===== Hết chương 90 =====