Thấy có người hỏi, Phó Vịnh Hạm chủ động cười nói: "Bánh bao một đồng rưỡi một chiếc, màn thầu một đồng một chiếc."
Người xung quanh đều bị cái giá này chấn trụ, người muốn mua nếm thử cũng do dự. Nào có quán ăn đường phố bán bánh bao đắt như vậy!
Kể cả quán có mặt tiền cũng ít khi bán với giá này. Tuy rằng nhìn mấy cái bánh bao, màn thầu này cũng không nhỏ, mùi cũng hấp dẫn nhưng dù sao cũng chưa ai thử qua, đối với cái giá này mọi người vẫn cảm thấy ngoài dự đoán.
Phó Vịnh Hạm báo giá xong cũng không sốt ruột, chỉ cười nhẹ.
Hà Ngọc lúc này mới phản ứng lại, nhất thời nóng nảy.
Trước đây một mình Hà Ngọc đứng quán, làm bánh bao với màn thầu còn lớn hơn bánh của Phó Vịnh Hạm làm một chút nhưng giá cũng là bánh bao một đồng rưỡi hai chiếc, màn thầu chỉ có năm hào thôi. Nói cách khác, hiện giờ Phó Vịnh Hạm không chỉ làm bánh nhỏ đi chút mà còn tăng giá bánh gấp đôi!
Đã mở quán ăn vặt đường phố mà bán bánh bao và màn thầu đắt như vậy thì ai mua chứ?! Con gái thật đúng là không hiểu giá thị trường gì cả, cứ nghĩ rằng bánh bao thơm một chút thì có thể bán đắt hơn sao?
Hà Ngọc nghĩ muốn sửa lại nhưng con gái cũng đã báo giá rồi, nếu hiện tại bà lại sửa thì không phải chính là tự đập bảng quán nhà mình sao? Nếu thật làm vậy, chỉ sợ không những không chiếm được chỗ tốt, ngược lại còn hủy luôn thanh danh của quầy.
Hà Ngọc gấp đến mức âm thầm giật áo Phó Vịnh Hạm dưới gầm xe. Mà Phó Vịnh Hạm vẫn bất vi sở động, còn quay đầu cười ôn nhu với mẹ. Bất giác cũng khiến bà bình tĩnh lại.
Rõ ràng Phó Vịnh Hạm không nói gì nhưng trước ánh mắt của cô, Hà Ngọc giống như được uống thuốc an thần, cảm thấy không có gì phải lo lắng vậy.
Nói cho cùng cũng chỉ là một cái quầy bánh bao nhỏ mà thôi, giá không thích hợp cũng không sao. Bánh bao do con gái bà làm mà bản thân bà còn chưa được nếm thử nhưng dựa vào mùi thơm tản ra có thể khẳng định chắc chắn ngon hơn bà làm nhiều! Chỉ bằng việc này thì bán giá này cũng không sao hết!
Nếu vì giá đắt không bán được hôm nay cũng không sao, cùng lắm thì họ đổi chỗ bán rồi giảm giá xuống là được. Hà Ngọc yên lặng tự an ủi trong lòng.
Bà không lên tiếng, đương nhiên là chấp nhận cái giá này.
Người bị mùi bánh bao hấp dẫn vây tới ngày càng đông nhưng lại ngại vì Phó Vịnh Hạm kêu giá cao mới không lên tiếng. Hiện giờ thấy bà chủ cũng không có ý sửa giá mà mùi bánh bao thật sự quá hấp dẫn, rốt cuộc có người không kiềm chế được. Cứ cho là nhiều tiền chút nhưng đối với những người làm việc ở khu vực này kỳ thực cũng không tính là gì. Bình thường buổi sáng họ đều ăn cháo hay mì, giá còn đắt hơn bánh bao nhiều.
Một ông chú trung niên mặc áo trắng đi từ trong đám người ra, móc ra tờ năm nhân dân tệ bảo: "Bà chủ, cho tôi ba chiếc bánh bao!"
"Được!"
Hà Ngọc vui vẻ lên tiếng, vội lấy tiền lẻ thối lại và gói bánh bao cho khách. Có người mở đầu, những người khác tự nhiên cũng ném sự băn khoăn về giá cả đi, đều sôi nổi tiến lên mua bánh bao.
Tuy rằng Phó Vịnh Hạm có khả năng nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc về tiền hiện đại, nhưng động tác gói bánh bao lại nhanh nhẹn. Cuối cùng thành ra Hà Ngọc một bên thu và thối tiền, Phó Vịnh Hạm phụ trách gói bánh cho khách.
Có người mua được bánh bao xong không nhịn được liền cắn một miếng. Mà chỉ một miếng này khiến người nọ kinh sợ. Giây tiếp theo liền dậm dậm chân, biểu tình cũng rất phấn khích, đưa tới nhiều ánh mắt khác thường của người xung quanh. Nhưng ông ta cũng mặc kệ.
Trời ạ, sao trên thế giới này lại có loại bánh bao ăn ngon như vậy chứ?!
Vỏ bánh thì mềm, nhân thịt bên trong thì thơm ngát nhưng không gây cảm giác béo ngấy
nhiều dầu mỡ, phối hợp với giá đỗ và hành lá, quả thực đã biến một cái bánh bao bình thường thành một món ăn mỹ vị!
Một miếng bánh bao mỹ vị như vậy xuống bụng, quả thực làm cho người ta suиɠ sướиɠ từ đầu tới chân, mà đồ ăn ngon như vậy lại chỉ có một đồng rưỡi một cái! Thật quá có lời!
Vị khách đó còn không kịp cắn miếng thứ hai đã móc ra mười lăm tệ, chuẩn bị mua mười cái bánh bao về cho người nhà và bạn bè nếm thử. Tình huống như vậy cũng không phải là ngoại lệ, rất nhanh quầy bánh bao nhỏ của Hà Ngọc đã bị một đám người vây quanh, tất cả đều là người đã ăn thử bánh bao quay lại mua.
"Cho tôi thêm hai cái bánh bao!"
"Tôi lấy ba cái!"
"Cho tôi năm cái, à lấy thêm hai cái bánh bao nữa!"
"Tôi cũng muốn ..."
Hà Ngọc cũng bị tình trạng buôn bán tốt này làm cho ngạc nhiên nhưng dù vậy tay vẫn không ngừng, một bên nhìn Phó Vịnh Hạm gói bánh bao một bên thu tiền, bận đến mức quay cuồng.
Mà mấy người chủ quầy xung quanh cũng nhìn quầy của họ mà hâm mộ. Nếu quầy hàng của họ có nhiều khách mua như vậy, chắc đến đêm đang ngủ cũng có thể cười tỉnh! Cũng không biết hai mẹ con họ làm bánh bao và màn thầu như thế nào, giá đắt nhưng lại có thể buôn bán tốt như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy chắc họ cũng không tin.
Sắc trời ngày càng sáng, người đến chợ bán buôn mở cửa hàng bắt đầu kinh doanh ngày càng nhiều, cũng càng có nhiều người ghé qua các quầy đồ ăn sáng. Một đám khách mới đến cũng dẫn đến một làn sóng kinh doanh mới cho quầy bánh bao nhỏ của Hà Ngọc, quả thật là chưa vãn khách một chút nào từ lúc mở cửa đến giờ.
Chỉ qua hơn một tiếng, một lồng hấp toàn bánh bao và màn thầu đã bán hết không chừa một cái nào. Không chỉ vậy, có người nghe được tin từ người khác chạy tới mua không được, còn tỏ vẻ tiếc hận dặn Hà Ngọc ngày mai làm nhiều bánh bao hơn nữa, còn nhớ để dành cho họ mấy cái.
Cả quá trình Hà Ngọc đều cười gật đầu. Buôn bán tốt lại còn có khách nhớ đến quán của mình đều là chuyện mà ai cũng mong không kịp. Nhưng cũng vì việc buôn bán của quán Hà Ngọc quá tốt, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến những quán xung quanh, cũng rước lấy nhiều ánh mắt bất mãn.
Hà Ngọc trực tiếp bỏ qua những ánh mắt ấy, làm như không phát hiện mà còn thân thiện làm quen với mấy người chủ quán xung quanh, tám chuyện một hồi thấy sắc mặt họ không còn khó chịu nữa, lúc này Hà Ngọc mới bảo Phó Vịnh Hạm đi về.
Đến khi ra khỏi chợ bán buôn, Hà Ngọc mới vui mừng bảo: "Hạm Hạm à, không nghĩ tới hôm nay quầy của chúng ta lại làm ăn tốt như thế, vốn mẹ thấy bánh bao con làm mùi hương không tệ nhưng không ngờ lại có thể bán đắt như vậy đấy!"
Tiếc là hôm nay bánh bao bán hết sớm quá, đến cả Hà Ngọc còn chưa được nếm thử, giờ ngẫm lại cũng thấy có chút tiếc. Lần đầu tiên con gái làm bánh mà thân là mẹ đẻ bà lại không được nếm một miếng, nghĩ thế nào cũng thấy tiếc!