Editor: iam_linh
Beta: Sakichan
Phó Vịnh Hạm đã sớm hỏi rõ lộ tuyến, mang theo hai người đẩy xe đi vào từ lối tàu điện ngầm của trung tâm thương mại.
Muốn đến chỗ bọn họ thuê kia, nhất định phải đi qua khu phố ăn vặt ở lầu 1 trung tâm thương mại.
Lúc này, phố ăn vặt tuy chưa chính thức mở cửa, nhưng đã có nhân viên của trung tâm thương mại đặt đơn trước. Nếu không nhận được đơn đặt trước thì cũng đã sắp đến giờ ăn trưa, nơi nơi đều bận rộn.
Đám người Phó Vịnh Hạm đẩy xe ba bánh, tự nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt dọc theo đường đi.
Có ông chủ cửa hiệu tin tức linh thông nghe nói chỗ cửa hiệu trống ngay cửa ra vào tàu điện ngầm của trung tâm thương mại đã cho thuê, hơn nữa người thuê cũng muốn bán đồ ăn. Lúc trước, bọn họ còn suy đoán chỗ kia nếu cho thuê sẽ bán cái gì, hiện tại nhìn thấy đám người Phó Vịnh Hạm, suy đoán trong lòng liền rõ ràng hơn.
"Thấy không, ba người kia chính là tới cửa trung tâm thương mại mở cửa hiệu đi?" Có mấy chủ quán dựa gần vào nhau thì thầm, "Mấy người này cũng rất thông minh, biết bên trong trung tâm thương mại không còn chỗ, vậy mà có thể đem chỗ cửa hiệu trống kia thuê được. Chỗ đó không lớn không nhỏ, so với tiền thuê chỗ này của chúng ta ít hơn nhiều, khách có thể tới bàn ăn công cộng của phố ăn vặt để ngồi, đây xác thật là quá tiện nghi!"
Lời nói này của chủ quán kia khá ê ẩm, hiển nhiên rất bất mãn với ba người Phó Vịnh Hạm.
Cũng đúng, phố ăn vặt tuy buôn bán tốt, nhưng cạnh tranh cũng không ít. Mấy chủ quán ngày thường tranh đoạt khách đã không dễ, thế mà bây giờ lại thêm đối thủ cạnh tranh, như vậy thì ai cao hứng cho nổi.
Một bà chủ trung niên không thèm để ý, vẫy vẫy tay: "Một chỗ nhỏ như vậy, người ta lại mở quán ven đường, có thể cướp nhiều sinh ý sao? Hơn nữa, đồ ăn chúng ta bán tốt xấu gì cũng bán trong cửa tiệm chính thức càng hợp vệ sinh hơn, khách hàng có đầu óc đều biết nên chọn như thế nào. Còn không biết quán ăn ven đường này có thể mở được mấy ngày đâu, tôi nói mọi người sốt ruột quá rồi!"
"Nói cũng đúng." Có chủ quán đồng ý nói, "Sinh ý quán ăn ven đường này, nói như thế nào cũng không thể so sánh với cửa tiệm chính thức như chúng ta. Theo tôi thấy, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện chê cười gì đó!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người khác đẹp hơn không ít.
Nói cũng phải, muốn kiếm tiền ở trong trung tâm thương mại, có dễ dàng như vậy sao?
Nhìn cách ăn mặc của ba người là biết đến từ nông thôn, cho dù có cô gái trẻ tuổi như vậy chống đỡ, nhưng chắc cũng chỉ là phụ việc, có thể làm được chuyện gì? Muốn đoạt sinh ý với bọn họ, đúng là kể chuyện tiếu lâm!
Đi qua phố ăn vặt, đám người Phó Vịnh Hạm liền đến cửa trung tâm thương mại.
Cô chỉ huy mẹ Hà cùng Tiêu Trùng cầm hai cái bàn gấp mở ra để ở một bên, lại cầm mấy cái ghế nhựa để xung quanh, thoạt nhìn sơ cũng đã ra hình ra dáng.
Giờ khắc này, cửa trung tâm thương mại đã có không ít người lui tới, có rất nhiều người từ cửa tàu điện ngầm bên kia đi lại đây, còn lại là đi đến cửa tàu điện ngầm. Mọi người đối với việc cửa trung tâm thương mại lần đầu tiên xuất hiện quán ăn ven đường vẫn có một chút hứng thú, thỉnh thoảng nhìn qua đánh giá vài lần, bởi vì không biết quán này sẽ bán cái gì, hơn nữa mọi người cũng vội vàng, cho nên cũng không dùng bước lại.
Cũng không có biện pháp, biển quảng cáo Phó Vịnh Hạm đặt làm còn chưa xong nên tạm thời không có cách nào chào hàng, chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy.
Chỉ là chờ đến ngày mai, biển quảng cáo đã làm xong, đến lúc đó tự nhiên sẽ hấp dẫn nhiều người ghé thăm.
Phó Vịnh Hạm bật bếp đun canh xương heo đã hầm vào buổi sáng, lại cắt nhỏ rau thơm và hành lá đã rửa sạch, nói với mẹ Hà và Tiêu Trùng, "Mẹ, chú Tiêu, bây giờ thời gian còn sớm, hai người dọn dẹp một chút, con làm cho hai người hai chén miến chua cay, coi như là bữa sáng hôm nay."
Tuy bây giờ đã gần đến giờ cơm trưa, nhưng đối với những người làm ngành
ăn uống, thì thói quen sẽ bị đảo ngược gần như không có quy luật. Ngày hôm qua, Phó Vịnh Hạm chưa nấu cho mẹ Hà miến chua cay ăn thử, hôm nay sau khi chuẩn bị xong, ăn sáng cũng chưa ăn, đồng thời làm hai người nếm thử món mới, cũng có thể khiến hai người hoàn toàn yên tâm về việc buôn bán này.
Canh xương heo vốn còn ấm, bây giờ tăng lửa lớn, canh xương heo rất nhanh đã sôi, Phó Vịnh Hạm lấy ra cái vá trúc, bỏ vào một ít miến khoai lang đỏ, sau đó bỏ vá vào canh xương heo trụng sơ.
Miến khoai lang đỏ đã được Phó Vịnh Hạm xử lý trước đó, cho nên trụng qua chưa đến một phút, Phó Vịnh Hạm liền giảm bớt lửa rồi vớt miến ra, bỏ vảo ba cái chén dùng một lần được đặt ở một bên, lại múc vào mỗi chén canh xương heo, lại dựa theo thói quen của mỗi người bỏ thêm chút đồ ăn kèm.
Tiêu Trùng ở bên cạnh ngửi mùi hương đã sớm không kìm nén nổi, hiện giờ thấy Phó Vịnh Hạm đã làm xong một chén miến chua cay, làm sao còn đợi được nữa, liền lập tức bước qua bưng một chén, cười hì hì với Phó Vịnh Hạm, nói: "Tiểu Phó à, chú tự mình lấy là được, cháu cũng mau ăn lót bụng đi!"
Ngày hôm qua, sau khi trải qua cuộc nói chuyện cùng Phó Vịnh Hạm, tuy trong lòng Tiêu Trùng đối với Phó Vịnh Hạm vẫn còn một chút sợ hãi, nhưng kính sợ lại nhiều hơn, mà không phải loại như chuột thấy mèo lúc trước. Hiểu biết nhiều hơn với Phó Vịnh Hạm, bây giờ Tiêu Trùng đã dám chủ động nói chuyện cùng Phó Vịnh Hạm, không giống như lúc trước, đến việc lại gần Phó Vịnh Hạm cũng không dám.
Phó Vịnh Hạm gật gật đầu, một tay bưng một chén miến chua cay để lên bàn, nói với mẹ Hà: "Mẹ, mẹ cũng nếm thử đi."
Mẹ Hà lên tiếng, lấy một đôi đũa dùng một lần, đem đồ ăn kèm và miến trong chén trộn đều, càng cảm thấy miến càng thêm ngon miệng.
Tiêu Trùng ngồi một mình một bên bỗng kinh hô lên: "Tiểu... Tiểu Phó, hương vị miến chua cay cháu làm, đúng là ngon thật!"
Phó Vịnh Hạm khẽ cười, cũng không đáp lại.
Còn mẹ Hà lại kinh ngạc liếc Tiêu Trùng một cái.
Tiêu Trùng vừa mới bưng chén liền gấp không chờ nổi lấy một đôi đũa, chỉ kịp vội vàng thổi hai cái liền ăn, dù nóng cũng không cản nổi. Mà thực tế, hương vị của miến chua cay này, đúng thật là đem cảm giác nóng bỏng này hoàn toàn áp chế!
Trên đời này sao lại có món miến chua cay ngon như vậy? Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Không nói đến sợi miến gãi đúng chỗ ngứa*, nhưng mà nước canh này, cũng xác thật là mỹ vị!
*Chỗ này có lẽ ý tác giả là sợi miến kíƈɦ ŧɦíƈɦ người ăn nma cả 2 editor đều ko nắm rõ nên bọn mình để nguyên, ai có cách sửa có thể báo mình nhé.
Canh xương heo hầm trong nồi áp suất vài tiếng đồng hồ, xương tủy đã hầm mềm, dùng muỗng đụng một cái liền lập tức tan rã. Mà trên thực tế, Phó Vịnh Hạm đúng thật là hầm canh xương đến mức tan ra, rồi vớt xương đã hầm còn lại ra.
Một nồi canh xương này, nhìn thì đơn giản, nhưng dù không có thêm nguyên liệu kia, chỉ riêng canh xương heo này, cũng đã hầm tới cực hạn rồi.
Phó Vịnh Hạm thêm lá nguyệt quế, hoa hồi cùng các loại hương liệu khác vào trong nồi, nhưng thêm không nhiều lắm, gần như chỉ thêm chút mùi vị mà thôi, sẽ không làm mùi hương liệu lấn át hương vị nguyên bản của canh xương heo cũng là hương vị ngon nhất.
Điểm này mới thật sự là chỗ quan trọng nhất của nồi canh.