Edit: iam_linh
Beta: Saki
Tiết Dụ vội nói: "Tớ thấy Khương Bạch cũng rất tốt. Hơn nữa, cậu ấy còn là nam, làm phụ việc khẳng định không có vấn đề. Khi không phải ra ngoài giao cơm, nếu trong quán có việc gì nặng cần giúp đỡ cứ giao cho cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ không có ý kiến."
Khương Bạch biết Tiết Dụ đang nói tốt cho mình, liền liên tục gật đầu đồng ý, chứng tỏ mình là người chịu thương chịu khó, cực khổ mấy cũng làm được.
Du Văn Bình nhận thấy nếu mình không mở lời thì sẽ bị mất cơ hội, nhịn không được vội chen ngang: "Bạn học Phó, tôi cũng có thể làm thử! Hơn nữa tôi là nữ, so với nam giới cẩn thận hơn nhiều. Tôi cũng có thể làm công việc nặng nữa."
Không chỉ vậy, Du Văn Bình còn nhìn Khương Bạch cùng Tiết Dụ với ánh mắt sợ hãi, giống như bọn họ đang ức hiếp mình.
Tiết Dụ cùng Khương Bạch im lặng không nói được gì.
Du Văn Bình cũng là vì để được nhận vào làm mà nói đến như vậy, thì bọn họ lẽ nào không biết xấu hổ mà thể hiện quá mức.
Phó Vịnh Hạm không nhịn được phì cười.
Phó Vịnh Hạm không cảm thấy Du Văn Bình nói sai. Chỉ đáng tiếc, Du Văn Bình dùng sai cách rồi.
Nếu Du Văn Bình trực tiếp biểu hiện cạnh tranh công việc với Khương Bạch này, nói không chừng Phó Vịnh Hạm còn có thể xem trọng cô ta. Nhưng hiện tại Du Văn Bình lại cố tình làm như mình bị yếu thế.
Phó Vịnh Hạm không thích nhất là loại người này, động một tý là lại tỏ vẻ mình đáng thương.
Cũng do lúc trước ở trong cung, Phó Vịnh Hạm đã thấy quá nhiều người như vậy, cho nên cô cũng đã phải chịu nhiều thua thiệt.
Nếu không phải cô đi theo một lão sư phụ tốt, sau đó lại dựa vào chính bản lĩnh của mình mà đứng vững trong Ngự Thiện Phòng, thậm chí cả trong cung, chỉ sợ không biết đã bị những người như thế này hại đến thê thảm như thế nào.
Do vậy, Phó Vịnh Hạm hận nhất chính là loại người tỏ vẻ đáng thương trước mặt mình.
Nếu đáng thương thật thì không nói, nhưng lại giả vờ đáng thương thì sao giấu được đôi mắt của Phó Vịnh Hạm.
"Hai bạn có tâm muốn nhận công việc này, trước, tôi phải nói lời cảm ơn đến hai bạn." Phó Vịnh Hạm cười mỉm nói: "Có điều quán ăn ven đường nhà chúng tôi chỉ cần một người thôi, đành phải xin lỗi một trong hai người rồi. Như vầy đi, để tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi nói về tình hình của hai người, xem mẹ tôi quyết định như thế nào, được không?"
Khương Bạch cùng Du Văn Bình nhìn nhau, đều gật đầu đồng ý chờ ở một bên.
Việc tuyển người này bình thường vẫn phải do người lớn quyết định. Nhưng trong lòng Du Văn Bình có chút không vui, âm thầm nhìn Phó Vịnh Hạm.
Du Văn Bình cảm thấy Phó Vịnh Hạm chắc chắn đang muốn chỉnh mình.
Nếu sớm biết việc này do mẹ Phó Vịnh Hạm định đoạt, Du Văn Bình khẳng định sẽ đi tìm mẹ Phó Vịnh Hạm trước. Đến lúc đó, Du Văn Bình chỉ cần biểu hiện thái độ ngoan ngoãn nghe lời, người lớn đa số đều thích như vậy, chắc chắn mẹ Phó Vịnh Hạm sẽ chọn cô.
Chỉ là bây giờ Phó Vịnh Hạm chỉ gọi điện thoại thông báo cho người lớn một tiếng là có kết quả.
Ai biết được trong lúc đó, Phó Vịnh Hạm sẽ nói gì qua điện thoại cơ chứ?
Có thể nói cô nói sai gì đó, hoặc nếu không phải, chắc chắn cũng không nói tốt giúp mình.
Phó Vịnh Hạm rõ ràng đang thiên vị cho Khương Bạch!
Hừ! Nói không chừng Phó Vịnh Hạm chính là coi trọng Khương Bạch kia rồi.
Nhưng suy nghĩ lại, Du Văn Bình lại cảm thấy nếu Phó Vịnh Hạm thật sự coi trọng Khương Bạch, không chừng lại là chuyện tốt.
Ít nhất cũng biết được là Tiết Dụ cùng Phó Vịnh Hạm nãy giờ không có diễn kịch!
Du Văn Bình biết Tiết Dụ đang yêu thầm Phó Vịnh Hạm. Nếu đã thích một người, liền sẽ hay chú ý đến những điểm nhỏ nhất của đối phương.
Đều là người yêu thầm, không lẽ Du Văn Bình lại không nhìn ra được.
Tuy tình yêu quan trọng, nhưng công việc này đối với Du Văn Bình càng quan trọng hơn.
Huống chi, Du Văn Bình vốn thừa dịp trong thời gian làm tại quán ăn, âm thầm quan sát Phó Vịnh Hạm, ít nhất có thể nắm được nhược điểm của đối phương, sau đó sẽ tiết lộ cho Tiết Dụ, khẳng định Tiết Dụ sẽ không thích Phó Vịnh Hạm nữa.
Nghĩ đến công việc này đối với Du Văn Bình vừa
có lợi lại vừa có hại. Trong lòng Du Văn Bình rối rắm nên vô ý thức xoắn ngón tay lại với nhau.
Nhận thấy ánh mắt không có ý tốt của Du Văn Bình, Phó Vịnh Hạm trên mặt không cảm xúc nhưng trong lòng đã hoàn toàn loại Du Văn Bình rồi.
Phó Vịnh Hạm đi ra ngoài đình, tránh đi ba người Tiết Dụ, gọi điện thoại cho mẹ Hà, nói về tình hình tuyển người bên này, chủ yếu là giới thiệu một chút về Khương Bạch.
Mẹ Hà vừa nghe tin về Khương Bạch, lập tức nhận người, để Khương Bạch tới quán làm người phụ việc sẽ tìm hiểu thêm, còn không quên thúc giục Phó Vịnh Hạm nhanh cùng Khương Bạch quay trở lại trung tâm thương mại.
Vì muốn gặp mặt Khương Bạch cùng Du Văn Bình, Phó Vịnh Hạm đã để mẹ Hà cùng Tiêu Trùng đẩy xe hàng đi trung tâm thương mại trước.
Phó Vịnh Hạm nói chuyện với mẹ Hà vài câu sau đó cúp điện thoại.
Khi quay trở lại, Phó Vịnh Hạm có chút áy náy nhìn Du Văn Bình: "Thật ngại quá bạn học Du, mẹ tôi cảm thấy nam giới có sức lực tốt hơn, cho nên ...."
Lời nói này đã quá rõ ràng. Du Văn Bình tốt xấu gì cũng muốn giữ hình tượng của mình trước mặt Tiết Dụ. Đặc biệt cô ta cũng đã sớm dự đoán được kết quả này.
Du Văn Bình miễn cưỡng cười một cái, đánh gãy lời đang nói của Phó Vịnh Hạm: "Bạn học Phó, bạn không cần nói thêm, tôi hiểu mà. Thời gian không còn sớm nữa, tôi còn có việc nên quay lại trường học trước, mọi người vất vả rồi".
Nói xong Du Văn Bình liền xoay người rời đi.
Mọi người mơ hồ cảm thấy hốc mắt của Du Văn Bình phiếm đỏ. Tiết Dụ cùng Khương Bạch ngây người.
Còn Phó Vịnh Hạm thì vẫn không có nhiều cảm xúc trên mặt.
Lúc trước Tiết Dụ muốn giới thiệu công việc này cho Khương Bạch, hiện tại bây giờ thấy bóng lưng đơn bạc của Du Văn Bình, trong lòng cậu ta cảm thấy có chút áy náy.
Vội chào tạm biệt Phó Vịnh Hạm cùng Khương Bạch, Tiết Dụ liền đuổi theo Du Văn Bình.
Phó Vịnh Hạm thở dài trong lòng. Tiết Dụ này thật quá mềm lòng.
Đối với Phó Vịnh Hạm, mềm lòng là một thói xấu không nên tồn tại, thậm chí có lúc sẽ làm hỏng việc lớn.
Nhưng dù sao Tiết Dụ cũng là một thanh niên chưa đến hai mươi mấy tuổi đầu, yêu cầu cậu ta không được mềm lòng, thật sự có hơi khó.
Quả nhiên, một người trải qua nhiều thế sự như cô, trước sau vẫn không thể nào so sánh được với người trẻ tuổi.
Sau khi cảm thán trong lòng, Phó Vịnh Hạm không quan tâm đến việc này nữa, liền dẫn Khương Bạch đi về hướng trung tâm thương mại.
Cũng may lúc ra ngoài Khương Bạch cũng có chuẩn bị, nên không cần quay lại ký túc xá lấy đồ, liền đi cùng Phó Vịnh Hạm.
Phong cách làm việc lưu loát như thế này, làm Phó Vịnh Hạm càng thêm vừa lòng đối với Khương Bạch.
Xem ra Tiết Dụ không giới thiệu sai người.
Lúc hai người đến trung tâm thương mại thì đồng hồ đã điểm 10 giờ.
Mẹ Hà cũng đã nhận mười mấy đơn đặt hàng ở trong trung tâm thương mại, các loại gia vị đều được bày theo vị trí cũ, chén đũa cũng vậy, canh xương đang được hầm trên bếp, chỉ chờ Phó Vịnh Hạm đến nấu thôi.