"Các cô cứ tiếp tục, không quấy rầy." Đông Phương Thấm Tuyết vẫn cười ôn hòa như trước, ngữ khí nghe tới cũng rất bình thản, chính là Lam Vận lại cảm giác nụ cười của Đông Phương Thấm Tuyết có một chút khí lạnh tỏa ra, lạnh đến thấu tâm, cô luôn luôn biết Đông Phương là cô gái như vậy, càng tức giận, nụ cười sẽ càng ôn hòa, càng xa lánh.
Kỳ thật nếu Đông Phương Thấm Tuyết không quan tâm thật, cô cũng sẽ không nói lời này, có lẽ trong tiềm thức cô biết Lam Vận sẽ mẫn cảm với câu này, mà càng trở nên khẩn trương.
Lam Vận bản năng muốn đưa tay bắt lấy Đông Phương Thấm Tuyết, cô sợ Đông Phương như vậy, đã không còn là Đông Phương đặc biệt ấm áp, chỉ còn một loại không tin tưởng xa lánh, đó chính là cái khoảng cách mấy năm qua mình cố tiếp cận.
Đông Phương Thấm Tuyết tránh làm cho Lam Vận không bắt được tay mình, tiếp đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết nghiêng người muốn đi, Lam Vận trong lòng phi thường cuống cuồng, cô không thể để cho Đông Phương đi, nếu là đi rồi, sợ là Đông Phương chắc là sẽ không tiếp tục để ý chính mình.
"Đông Phương, đừng đi, Iris uống say, tớ tránh không kịp..." Lam Vận lo lắng giải thích nói, sau đó chặt chẽ nắm lấy tay Đông Phương Thấm Tuyết, không cho cậu đi, cô chỉ biết mình không thể để cho Đông Phương rời đi.
Nhìn Lam Vận nắm chặt mình với dáng vẻ khẩn trương cứ như chỉ sợ mình biến mất, điều này làm cho Đông Phương Thấm Tuyết thoải mái một ít, cô quay đầu nhìn Lam Vận đang mang vẻ cầu xin, thoạt nhìn vài phần chân thành tha thiết, vài phần đáng thương vài phần vài phần làm rung động lòng người, nhưng là Đông Phương Thấm Tuyết tầm mắt chú ý tới đôi môi hơi sưng tạo nên vẻ mê người của Lam Vận, hơi nheo mắt, hôn đến sưng cả lên, cô tin tưởng Lam Vận là có giãy dụa, nhưng là cô gái này, thiên tính đúng là làm cho người ta chán ghét, cô ấy không đành lòng thương tổn người khác, liền không có đoạn tuyệt đẩy ra, nói không chừng ngày sau vì không muốn thương tổn người khác, cũng có thể lên giường cùng người khác, tiếp đó lại nói yêu mình, rõ là buồn cười! Đông Phương Thấm Tuyết chán ghét người không rõ ràng, cũng như người gầy yếu không thể chống cự như vậy, cô hung hăng hất tay Lam Vận ra, hoàn toàn không để ý tới biểu tình thoạt nhìn có chút đáng thương của Lam Vận, Đông Phương Thấm Tuyết lãnh khốc, tâm địa cũng thật sự cứng rắn, có thể tuyệt tình bỏ được người như Lam Vận, nhất định không phải là loại người dễ mềm lòng.
Kỳ thật Lam Vận là chịu oan, Iris chân bị thương chưa lành, cho nên lúc ở sàn T là đang đỡ Iris, mà mới vừa rồi bị cưỡng hôn, cô quả thật rất muốn đẩy Iris ra, nhưng là sợ mình dùng sức đẩy, sẽ làm chân Iris bị thương nặng hơn, ngược lại sẽ làm mình tốn thêm nhiều thời gian để chiếu cố nàng. Chỉ khi Iris khỏe mạnh, cô mới không hổ thẹn mà tiễn Iris rời Trung Quốc, Lam Vận là thiện lương, cũng không có nghĩa là, cô thích dây dưa không rõ với nhiều người.
"Chuyện đó và tôi thì có quan hệ gì?" Đông Phương Thấm Tuyết khẽ mỉm cười hỏi, bình thản tươi cười mang theo một ít trào phúng, làm mặt Lam Vận lập tức trắng xuống, lời nói của Đông Phương Thấm Tuyết luôn dễ dàng đem Lam Vận nhốt đánh vào địa vực, ngạt thở đau đớn.
"Đông Phương..." Lam Vận nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết quay mặt, hơi hơi động đậy môi, nhưng là không biết nên nói cái gì, cái tay bị đẩy ra vẫn để trên không, muốn nắm lại Đông Phương, nhưng lại không có dũng khí tiếp tục đưa tới.
Đông Phương Thấm Tuyết không nhìn Lam Vận, cô biết nhìn thấy biểu tình đáng thương của Lam Vận sẽ làm cho mình mềm lòng, cô không muốn bị nữ nhân này mê hoặc, cô không thích cô gái như vậy, nếu cô sớm biết cô gái này chỉ làm cho mình tức giận, thì ngay từ đầu không nên cho cô ấy cơ hội, bằng không giờ phút này tâm tình cũng sẽ không thoải mái như thế, so với lúc không chiếm được Đan Vân Sơ còn không thoải mái hơn.
Đông Phương Thấm Tuyết kỳ thật đã đem Lam Vận cho là một nửa kia trong tương lai để liệt vào phạm vi khảo sát, cho nên đối với Lam Vận mới có thể hà khắc như vậy, không cho phép cô ấy cùng bất kỳ cô gái nào có những hành vi ám muội nào, nhưng là Lam Vận không biết cái điều trong lòng Đông Phương Thấm Tuyết, nghĩ đến Đông Phương Thấm Tuyết như trước đối với chính mình không có cảm giác nào, Lam Vận là mẫn cảm, cô đã bị Đông Phương Thấm Tuyết cự tuyệt một lần, kia đã mình đau qua một lần, thì ra vẫn còn rất đau. Nếu Đông Phương Thấm Tuyết không để cho cô bất cứ hy vọng nào, cô có lẽ bây giờ cũng không đau như vậy, nhìn thấy bóng lưng rời đi không chút do dự lãnh khốc của Đông Phương, Lam Vận đau đến muốn rớt nước mắt, cô không muốn khóc ở nơi có người, nhưng là giờ phút này cô thật sự rất muốn khóc, cô biết mình thực vô dụng, Đông Phương đã cho mình cơ hội, nhưng là chính mình đã bỏ lỡ, cô không biết mình còn phải tốn bao nhiêu thời gian nữa, mới một lần nữa có thể đến gần Đông Phương.
Iris từ đầu tới đuôi nhìn thấy, cô nắm chặt tay, móng tay cơ hồ như đâm vào thịt, cái người mà mình hết lòng muốn che chở, lai ở trước mặt cô gái khác trở nên nhỏ bé như thế, loại tư vị này so với cái gì đều không xong, Iris thậm chí mơ hồ hận lên Đông Phương Thấm Tuyết, cái loại người thoạt nhìn như sơn chi hoa này, nhưng là như thế nhẫn tâm, Iris rất không cam lòng!
"Lam, chị ổn không?" Iris đau lòng hỏi, Lam thoạt nhìn thực không xong.
Lam Vận im lặng không nói, nàng đã không còn đủ tâm lực để ứng phó Iris.
"Lam, thực xin lỗi." Iris xin lỗi vì hành động lúc nãy của mình, tuy rằng trong thực tâm nàng hoàn toàn không thấy hối hận.
"Chuyện không liên quan đến em, là do tôi quá ngu ngốc, bằng không sẽ không làm cậu ấy tức giận, cậu ấy không yêu tôi, nhất định là do tôi không đủ tốt." Lam Vận miễn cưỡng mỉm cười, Lam Vận tuy rằng trong lòng có chút giận Iris, nhưng nàng không phải là loại người giận chó đánh mèo.
"Lam, chị thật sự rất tốt, cô ta không yêu chị, là tổn thất cho co ta, Lam ngươi đừng theo co ta nữa được không, nếu chị thích kiểu người như cổ, tôi sẽ học để trở nên giống cổ..." Iris có chút kích động nói.
"Iris, cậu ấy chính là cậu ấy, không thể phục chế. Iris em tốt lắm, thật sự, tôi thực rất hâm mộ Iris hiện tại, chỉ là tôi chỉ xem em như là muội muội. Chuyện ngày hôm nay, tôi hi vọng không có lần sau." Lam Vận thận trọng nói, chuyện như thế này chỉ một lần là đủ, cô không muốn làm cho Đông Phương nhìn thấy lần thứ hai, cho dù Đông Phương thật sự không quan tâm, nhưng là ít nhất không thể để cho Đông Phương hoài nghi lòng tin của mình, ngoài trước mặt Đông Phương Thấm Tuyết, Lam Vận luôn là rất giỏi che giấu tâm tình mình.
"Lam..." Iris không muốn buông tha cho.
"Tôi đưa em về phòng, em nghỉ ngơi thật tốt đi." Lam Vận ngữ khí như trước bình tĩnh, nhưng lại chân thật đáng tin.
Lam Vận biết mình nên lãnh khốc hơn, nếu không thể đáp lại, thì dịu dàng cũng có thể là