Năm năm sau
"Vận mama..." Đông Phương Chỉ trong lòng Lam Vận làm nũng, Lam Vận cười ôm lấy Đông Phương Chỉ bế lên đùi, ngón tay sờ đầu của Đông Phương Chỉ, trên mặt tràn đầy sủng nịch. Lam Vận yêu Đông Phương Chỉ yêu đến để cho Đông Phương Thấm Tuyết đều có chút ghen tị, ngậm trong miệng sợ tan, ôm ở lòng bàn tay sợ ngã, Lam Vận hiện tại chẳng những là nhị thập tứ hiếu nô dịch cho vợ, mà còn nhị thập tứ hiếu nô dịch cho con gái.
Lam Phi đứng ở bên cạnh tựa như tiểu đại nhân, xem thường biễu môi, Đông Phương Chỉ đúng là đáng xấu hổ, lớn như vậy rồi mà còn làm nũng, Lam Phi quyết định đứng đó châm biếm Đông Phương Chỉ.
Đông Phương Thấm Tuyết nhìn Lam Vận cùng con gái thân mật, trong lòng nho nhỏ không phải tư vị, rõ ràng con gái là đang tranh giành tình cảm với mình, càng lớn khuôn mặt càng giống như mình, giống như mình thu nhỏ lại vậy, Đông Phương Thấm Tuyết làm sao có thể khi dễ được đây, bất quá Đông Phương Chỉ tính cách có chút giống như Vận mama, tính cách yếu đuối, tùy tiện đâm bừa đều được, bất quá đâm cô nhóc đều là Lam Phi.
Lam Phi có chút giống Lam Vận, nhưng là, Lam Thiên cùng Tư Đồ Thanh vẫn cho rằng Lam Phi so với Lam Vận trước đây là càng xinh đẹp hơn, lại so với Đông Phương Chỉ ngũ quan còn muốn tinh xảo hơn một ít, hai lão nhân kia không thể không cảm thán quả nhiên là hậu sinh khả úy đem phần thắng cho họ Lam. Chính là Lam Phi tính cách một chút cũng không giống Lam Vận, căn bản là không thể trêu vào được, giống như tiểu cọp mẹ, rất bá đạo, còn rất thích giả làm đại nhân, một chút cũng không đáng yêu.
Đông Phương Thấm Tuyết có chút ít buồn bực, tính cách giống Lam Vận, lớn lên lại giống mình, làm mình không thể hạ thủ khi dễ, lớn lên giống Lam Vận, nhưng là không khi dễ được, kết quả là, không công xuất hiện hai tiểu nha đầu tranh sủng. Đông Phương Thấm Tuyết thầm nghĩ, không phải là mình khi dễ Lam Vận quá nhiều, nên đứa con do Lam Vận sinh ra mới khi dễ con mình sinh, Chỉ nhi là tiểu động vật thân mềm bị Lam Phi tiểu cọp mẹ khi dễ.
"Lam Phi, mang muội muội của con đi ra ngoài chơi, mẹ và Vận ma ma có việc muốn nói." Đông Phương Thấm Tuyết thấy không quen nhìn khi con gái của mình luôn luôn làm ổ trong lòng Lam Vận mà làm nũng, Chỉ nhi là người thích đeo bám, đặc biệt thích bám dính lấy Lam Vận. Đông Phương Thấm Tuyết thầm nghĩ, con gái giống như đem sở thích trước kia cùng hiện tại của mình dung hợp lại.
Lam Vận đành phải rời tiểu Chỉ nhi, con thật giống với Tuyết nhi lúc nhỏ làm mình ham muốn giữ lấy.
"Phi nhi, không cho phép khi dễ tiểu Chỉ nhi." Lam Vận không quên dặn dò một câu.
"Em ấy là của con." Lam Phi đúng lý hợp tình nói đến, của mình thì dĩ nhiên mình có thể khi dễ.
"Lam Phi!" Đông Phương Thấm Tuyết thanh âm trầm xuống, nhắc nhở Lam Phi không biết lớn nhỏ.
Lam Phi trong lòng có chút sợ Đông Phương Thấm Tuyết, đừng nhìn Tuyết mama thoạt nhìn so với Vận mama ôn nhu tài đức hơn, nhưng là căn bản không phải như vậy, mình chính là rõ ràng, Vận mama thường xuyên bị Tuyết mama khi dễ, thỉnh thoảng mình khi dễ Vận mama, mẹ liền phản qua chính mình.
"Chỉ nhi ngoan, cùng tỷ tỷ cùng nhau chơi đùa được không?" Lam Vận dụ dỗ Đông Phương Chỉ.
"Vâng." Đông Phương Chỉ có chút không muốn rời khỏi đùi Lam Vận, mỗi lần Vận mama ôm mình lâu một chút, Tuyết mama liền nhất định kêu Phi Phi đưa mình rời đi, sau đó chỉ hai người ở trong phòng, mỗi lần thiệt là lâu, đương nhiên Đông Phương Chỉ biết điều nên không bao giờ đem nghi vấn ra hỏi.
Hai siêu cấp đáng yêu vừa ra ngoài, Đông Phương Thấm Tuyết liền an vị trên đùi Lam Vận, Lam Vận cũng rất tự nhiên ôm chặt vòng eo của Đông Phương Thấm Tuyết.
"Tuyết Nhi, vì cái gì mất hứng đây?" Lam Vận đối với người mình yêu là đều luôn mẫn cảm, đặc biệt lúc Tuyết Nhi chủ động ôm ấp yêu thương, cậu ấy càng là nhiệt tình, chính mình sẽ càng bị tai ương, bị ngọt ngào tra tấn là chuyện tốt, nhưng là cô vẫn là luyến tiếc người mình yêu trong lòng có một tia không thoải mái.
"Cậu đem Chỉ nha đầu yêu thương ôm vào trong lòng, tớ ghen tị." Đông Phương Thấm Tuyết nhấc đầu chôn vào cổ gáy Lam Vận cắn một cái, lấy thị khiển trách, ai kêu cậu lãnh đạm với mình, Lam Vận rụt cổ một chút, Lam Vận nghĩ mình nhất định bị cắn đỏ, chính là Lam Vận vẫn là ôm chặt eo Đông Phương Thấm Tuyết, Tuyết Nhi gần đây càng hay ghen tị với tiểu Chỉ nhi, nghĩ đến đây Lam Vận không nhịn được cười nhẹ, Tuyết Nhi là càng ngày càng tính trẻ con, thật sự thật đáng yêu. Cô đem tiểu Chỉ nhi yêu chiều đến như thế cũng là có lý do, đây không phải là vì tiểu Chỉ nhi như Tiểu Tuyết Nhi bản sao, cơ hồ giống nhau như đúc, cô có thể nào không yêu đây? Tuyết Nhi là ăn dấm chua chính mình nha.
Đông Phương Thấm Tuyết thấy Lam Vận không những không e dè, mà còn giễu cợt mình, hơi hơi nheo mắt, cô tức giận, ngày hôm nay nhất định không cho Lam Vận sống dễ chịu.
"Chỉ nhi bộ dạng giống như Tuyết Nhi, trong lòng dĩ nhiên là yêu một phần." Lam Vận thấy Đông Phương Thấm Tuyết, nhanh chóng giải thích.
"Chỉ nha đầu sao lại thích dính lấy cậu chứ, sao lại không lại không thích dính tớ?" Đông Phương Thấm Tuyết cái này lại ăn dấm chua Lam Vận.
"Con nó còn thích dính Đan Vân Sơ!" Nói đến Đan Vân Sơ, Lam Vận cũng chua xót, Đan Vân Sơ nhìn sao cũng thấy là người hư hỏng, cô không biết vì sao Chỉ nhi lại thích dính lấy Đan Vân Sơ, hẳn là con nó cũng như Tuyết mama giống nhau thích người hư hỏng!
Đông Phương Thấm Tuyết thật cũng cảm thấy kỳ quái, Đan Vân Sơ mỗi lần bị Chỉ nhi dính lấy, sắc mặt đều không có thiện ý, đến nỗi có mấy lần bị dính đến không xong, đen mặt, chính là Chỉ nhi liền là ưa thích dính lấy chị ấy. Hay là, Chỉ nhi chí là tập hợp đầy đủ cái yêu thích của mình hiện tại cùng trước kia sao? Bất quá nhìn thấy Lam Vận ăn dấm chua, Đông Phương Thấm Tuyết không khỏi cười một chút.
"Cậu là ghen vì Chỉ nhi, hay là vì tớ đây?" Đông Phương Thấm Tuyết môi dán tại vành tai mẫn cảm Lam Vận, thổi khí hoa lan, làm Lam Vận mặt lập tức lại đỏ lên.
"Đã nhiều năm như vậy, làm sao chỉ mới động một chút là liền đỏ mặt đây?" Đông Phương Thấm Tuyết ngữ khí có chút hư hỏng hỏi, đến bây giờ củng hở tý ra là thẹn thùng, làm hại chính mình khi dễ, luôn cảm giác không muốn ngừng.
"Tuyết Nhi lại khi dễ ta." Lam Vận đem mặt vùi vào nơi đầy đặn trước ngực Đông Phương Thấm Tuyết nhẹ nhàng ma xát, Tuyết Nhi dáng người là càng ngày càng tốt, cô tổng cảm giác mình tựa hồ vĩnh viễn đều yêu không đủ người này.
"Ha ha, cậu thì lại học xấu, biết sỗ sàng làm chuyện xấu..." Đông Phương Thấm Tuyết cười trêu nói, nhưng thân thể của mình thật ra mẫn cảm lên.
Lam Vận mặt càng đỏ hơn, cô hôn lên môi Đông Phương Thấm Tuyết, tránh Đông Phương Thấm Tuyết càng nói ra nhiều lời làm mình thẹn, cô trêu chọc càng ngày càng tiến bộ. Cô thật sự học xấu, giờ phút này cô thật nhớ Tuyết Nhi, Lam Vận phỉ nhổ lên tư tưởng xấu xa của mình, được rồi, cô trước kia liền biến thành xấu, đặc biệt sau khi cùng Tuyết Nhi cùng một chỗ, cô là càng ngày càng khó khống chế bản thân mình.
Nhớ lại lần trước ngay tại bàn làm việc của mình làm chuyện mãnh liệt kia, đây là các nàng mấy năm nay duy nhất ở ngoài nhà làm việc đó, nhớ tới lần trước là lần mãnh liệt nhất từ trước tới nay, Lam Vận có chút kìm lòng không nổi ôm chặt Đông Phương Thấm Tuyết, làm thân thể của hai người dính chặt vào nhau.
"Tuyết Nhi, tớ muốn cậu, có thể chứ?" Lam Vận thẹn thùng hỏi.
"Vận quả nhiên là học xấu." Đông Phương Thấm Tuyết nở nụ cười, nhớ tới lần trước cảm xúc mãnh liệt, Đông Phương Thấm Tuyết cũng hơi hơi đỏ mặt.
Lần trước Đông Phương Thấm Tuyết đến dò xét, vừa lúc đụng phải lúc nữ thư ký câu dẫn Lam Vận, Đông Phương Thấm Tuyết nhất thời bị lòng ghen tỵ chiếm hết lý trí, ở trên bàn làm việc hung hăng muốn Lam Vận, tuy rằng Lam Vận lúc sau bộ dạng như sắp khóc, nhưng là khi đó Lam Vận so với bình thường càng có phản ứng yêu mị, Đông Phương Thấm Tuyết khẽ gật đầu, khó có khi được người thẹn thùng to gan yêu cầu.
"Có thể chứ?" Lam Vận ngữ khí yếu đi rất nhiều, cô như thế nào có thể hướng Tuyết Nhi đề cập tới vấn đề như vậy đây? Tuyết Nhi có thể hay không cảm giác mình thực sắc đây?
Đông Phương Thấm Tuyết hôn Lam Vận, một nụ hôn nồng cháy, xem như trả lời yêu cầu của Lam Vận.
Lam Vận có chút vui sướng, cô đem những vật lớn nhỏ trên bàn thu thập lại, để chừa ra một chỗ trống để làm chuyện xấu, cùng lần trước bất đồng, lần này nàng muốn đem Tuyết Nhi áp dưới thân thể để hầu hạ yêu thương...
Kết quả là, hai người được coi là ngoan hiền kia, bắt đầu chậm rãi học chuyện xấu.
"Hai mama bên trong sao cứ ở bên trong một mực nói chuyện đây? Lại còn khóa cửa!" Đông Phương Chỉ nhìn vào cái cửa đang đóng kia, hơi bĩu môi hỏi Lam Phi, hơn nữa còn thêm cái biểu cảm trên mặt, đáng yêu cực kỳ.
"Hai mama đang chơi trò thân mật, ngươi gấp cái gì?" Lam Phi bộ dạng tiểu đại nhân, đứng đắn nói.
"Cái gì là trò thân mật?" Đông Phương Chỉ ngây thơ hỏi.
"Đó là cái mà chúng ta hay thấy ở Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ ấy, cỡi bỏ hết đồ rồi cùng một chỗ ôm nhau." Hiển nhiên là Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ trong lúc vô ý đã dạy bậy cho con nít
"Kia thật lâu. Vậy chúng ta không nên đợi các mama. Ta muốn Đan di di cùng Diệp di di, Phi Phi chúng ta đi tìm di di được không?" Đông Phương Chỉ là không biết đường, nhưng là Phi Phi biết, Phi Phi ở trong lòng Đông Phương Chỉ cũng giống như là Vận mama đều là vạn năng.
"Không!" Lam Phi cự tuyệt, Đông Phương Chỉ là tiểu đồ đần, vừa nhìn thấy Đan Vân Sơ cái người hư hỏng kia, vừa gặp là liền bám lấy, bỏ rơi chính mình, hơn nữa Đan Vân Sơ còn là một người phi thường phi thường đáng ghét, lần trước còn nhéo mặt mình, khi dễ con nít, giờ phút này Lam Phi lại thừa nhận chính mình là con nít.
"Phi Phi lợi hại, Phi Phi tốt nhất, yêu nhất Phi Phi, ta sẽ vĩnh viễn nghe lời Phi Phi..." Đông Phương Chỉ làm nũng nói, những lời ngon ngọt này rất có tác dụng, cứ mỗi lần như thế nhờ vả Lam Phi, Lam Phi đều là chiều theo ý nàng.
"Không là không!" Lam Phi không để cho mình bị viên đạn bọc đường mê hoặc.
Đông Phương Chỉ thấy Lam Phi thái độ kiên định, không cách nào, miệng hơi run run, vẻ mặt thất vọng, sau đó rớt vài giọt nước mắt.
"Lớn như vậy, còn khóc, mặt xấu xấu!" Lam Phi cười trêu nói, Đông Phương Chỉ khóc đến càng dữ tợn, Đông Phương Chỉ lộ vẻ nước mắt ai oán nhìn lên, im lặng trách móc.
"Được rồi, đừng khóc, mang ngươi đi là được." Lam Phi đối với nước mắt của Đông Phương Chỉ là bế tắc, sao lại có người thích khóc như vậy chứ, đúng là quỷ thích khóc.
Đan Vân Sơ mở cửa, thấy hai tiểu quỷ, cô bản