Thật ra thì Diệp Tuyền Vũ đi làm cũng bận rộn nhiều việc, sau khi nắm được mảnh đất kia, thì một loạt kế hoạch mở rộng liền đi theo vào, hơn nữa trong công ty, cùng hai người anh tranh quyền, một phút trôi qua đều không thoải mái. Cho nên hai người bận rộn, thời gian rất nhanh đã qua một tháng.
Cuối tuần, Diệp Tuyền Vũ hiếm thấy nhàn rỗi, ngồi uốn mình trên ghế sa lon trong nhà Đan Vân Sơ, sau khi đã xử lý xong mớ văn kiện giấy tờ nhàm chán, bởi vì chỉ có hai phòng, một phòng khách, một phòng vẽ tranh, cho nên Đan Vân Sơ đem thư phòng trực tiếp bố trí ở trong phòng khách, có một cái giá sách nho nhỏ, phía trên sách không nhiều lắm, phần lớn cũng đều là có liên quan đến tranh, cho nên Diệp Tuyền Vũ cũng không có hứng thú gì.
Có lẽ là thật sự quá nhàm chán, nên Diệp Tuyền Vũ mới lấy tập tranh lật xem, cơ hồ đều là tranh, cái gì trường phái biểu hiện, trường phái trừu tượng, trường phái ấn tượng, trường phái lãng mạn, trường phái tả thực, tân cổ điển, vâng vâng, thấy những thứ này Diệp Tuyền Vũ có chút muốn ngất.
Có một cuốn thu hút sự chú ý của Diệp Tuyền Vũ, có điều khá cũ kỹ, hơn nữa còn là đã lâu không động tới, phía trên còn dính một lớp bụi, Diệp Tuyền Vũ rút ra, là một quyển phác họa, có thể là tranh trước kia của Đan Vân Sơ. Diệp Tuyền Vũ tùy ý lật xem mấy tờ, thế nhưng phát hiện có hình kẹp ở bên trong, Diệp Tuyền Vũ lấy tấm hình ra, bên trong là Đan Vân Sơ thời thiếu nữ, đường hoàng chói mắt tựa hồ muốn đem ánh mắt mọi người đâm bị thương, Đan Vân Sơ lúc này so với lần đầu mình gặp hình như là trẻ hơn, Diệp Tuyền Vũ khẽ mỉm cười. Nhiếp ảnh gia đã lưu lại thành công khoảnh khắc xinh đẹp cùng kiêu ngạo đến mức không thể kiềm chế được của Đan Vân Sơ lên trên tấm hình, không thể không thừa nhận nhiếp ảnh gia này thực rất lợi hại.
Diệp Tuyền Vũ lật ra mấy trang nữa, tìm xem còn có tấm ảnh nào khác không, đến cuối tập tranh, ánh mắt Diệp Tuyền Vũ bị đâm bị thương, đó là một tấm hình, bên trong là hình ảnh Diệp Tuyền Vũ chưa từng thấy qua, dịu ngoan, nụ cười ngọt ngào, nhìn ra được cảm giác rất hạnh phúc, thế nhưng nụ cười dịu ngoan rạng rỡ trong tấm ảnh kia chính là thời khắc đang tựa lưng vào một người đàn ông.
Diệp Tuyền Vũ cảm giác tim giống như bị kim châm, có chút đau, nàng thà rằng Đan Vân Sơ vô tâm vô phế, chưa bao giờ thích ai, cũng không hi vọng cô là từng thích người khác. Nghi vấn trước kia của Diệp Tuyền Vũ không ngờ lại đúng, Đan Vân Sơ lúc đầu hiển nhiên là thẳng, cho nên lần đầu cùng mình hôn môi chị ấy mới đi súc miệng, chớ trách lại cảm thấy ghê tởm, chớ trách trước kia, những cô gái đối với chị ấy thổ lộ thường bị cự tuyệt so với cánh đàn ông thảm thương hơn. Năm đó Đan Vân Sơ vì thành công, mà chấp nhận bán thân cho phụ nữ là mình, sợ là hy sinh rất lớn, không thể không thừa nhận, nếu không phải năm đó Đan Vân Sơ bị những thứ công danh lợi lộc kia làm cho u mê, thì còn lâu mình mới có thể thừa cơ mà lợi dụng.
Đan Vân Sơ từng thích người khác, đối với Diệp Tuyền Vũ là chấn động rất lớn, mặc dù nàng tin tưởng Đan Vân Sơ không phải người quyến luyến không quên, nhưng vẫn có chút mùi vị không thoải mái. Diệp Tuyền Vũ kẹp hình vào lại trong tập tranh, chẳng qua là tâm tình đang tốt đã biến mất hơn phân nửa, người mà Đan Vân Sơ thích sẽ là người như thế nào đây? Diệp Tuyền Vũ cứ nghĩ mình gặp Đan Vân Sơ đã đủ sớm, nhưng không ngờ là đã muộn, thực đáng giận, yêu sớm như vậy làm gì?
Diệp Tuyền Vũ hoàn toàn quên mất, mình tựa hồ cũng là yêu sớm, mười bốn tuổi gặp Đan Vân Sơ liền quyến luyến không quên, không phải yêu sớm, thì là cái gì? Dĩ nhiên Diệp Tuyền Vũ sẽ không thừa nhận mình là yêu ngay lần đầu gặp gỡ đó.
"Dan, Bá tước phu nhân gửi thư mời, cô muốn đi không?" Bá tước phu nhân ham thích tổ chức tiệc rượu, Bá tước phu nhân thích tranh, cho nên muốn mời họa sĩ nổi danh cùng giới thượng lưu không thiếu một ai, họa sĩ được mời, thường là những người có sức ảnh hưởng quan trọng trong giới hội họa.
"Không đi, thay tôi từ chối." Đan Vân Sơ ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt, tiệc rượu của Bá tước phu nhân kia mấy năm trước cô đã từng tham gia, ngoài khoa trương ra thì chẳng còn gì khác.
"Đây là cơ hội hiếm có, tôi đã thay cô nhận lời." Ann cho là Đan Vân Sơ sẽ không bỏ qua cơ hội này mới phải, dù sao đây mới thực là yến tiệc của xã hội thượng lưu, bao nhiêu người xua như xua vịt muốn tham gia, đều không có được thư mời.
"Ann, tôi hi vọng lần sau cô sẽ không tự ý quyết định nữa." Đan Vân Sơ không vui nói, chính là khi đó ngợp trong tiệc rượu vàng son thiếu chút nữa tự hủy hoại mình, cô đã không còn là Đan Vân Sơ của mấy năm trước.
"Xin lỗi, tôi cứ nghĩ là cô sẽ đi, lần này là tôi suy nghĩ không chu đáo." Ann thấy Đan Vân Sơ không vui, có chút ngoài ý muốn, cô cứ nghĩ là sẽ không ai lãng phí cơ hội này.
"Ngoài chuyện công việc, chuyện khác đừng thay tôi giải quyết." Đan Vân Sơ nghĩ lần này triển lãm tranh xong, sẽ đem Ann trả lại cho học trưởng, cô gái này là trợ lý tốt nhất từng làm việc với Đan Vân Sơ, nhưng Đan Vân Sơ chính là không thích, cô gái này làm cho mình không thoải mái. Cô ấy thực am hiểu cách khống chế người cũng như kiểm soát vấn đề, rõ ràng làm cho mình rất giận, nhưng lại không thể trách cứ quá nhiều, tựa hồ cô ấy đều là vì lợi ích của mình mà làm, vì mình mà suy nghĩ. Nhưng Đan Vân Sơ biết, cùng loại phụ nữ này tiếp xúc lâu dài, rất dễ bị cô ấy nắm mũi dắt đi, tự thân Đan Vân Sơ luôn có lực khống chế người khác, làm sao nguyện ý bên cạnh có người bản lĩnh khống chế người khác so với mình còn mạnh hơn đây?
"Lần sau tôi sẽ chú ý." Ann có chút ảo não nói, đây chính là chỗ lợi hại của cô