"Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi mẹ của mình.
"Đứa trẻ kia thật thú vị, đánh tới đánh lui, một cái cũng không đánh trúng, trước tình huống như vậy người bình thường, không tới năm phút sẽ ném vợt tennis, cô gái ấy người đầy mồ hôi, nhưng vẫn tiếp tục đánh." Liễu Nhân vừa cười vừa nói.
Đông Phương Thấm Tuyết nhìn theo tầm mắt của mẹ, thấy được Lam Vận cùng Diệp Tuyền Vũ, nhìn thấy một người năng lực vận động cực kém, mà người kia cũng không phải là muốn chơi bóng, chính là trút giận.
"Đứa trẻ ấy tính cách rất tốt, qua nửa giờ, vậy mà còn nhẫn nại." Liễu Nhân tán thưởng nói.
"Cô ấy tính cách vốn tốt, bất quá con cho tới bây giờ cũng không nghĩ cô ấy thần kinh vận động lại kém như thế." Đông Phương Thấm Tuyết nhìn Lam Vận bộ dạng chật vật, có chút buồn cười, nhớ người trong ấn tượng lúc nào cũng rất bình tĩnh cùng tao nhã nhưng giờ phút này thật giống đứa ngốc.
"Con biết cô ấy?" Liễu Nhân hỏi, nghe giọng của con gái, chắc là biết.
"Bạn học cao trung ở Anh quốc." Đông Phương Thấm Tuyết bình thản nói.
"Tại sao không qua chào hỏi đây?" Con gái mình không phải là người nhìn thấy bạn học làm như không quen biết.
Đông Phương Thấm Tuyết làm sao có thể nói cho Liễu Nhân biết, hai cô gái kia, một là tình địch của mình, một là yêu mình, thấy quan hệ cùng hai người kia đều có chút xấu hổ.
"Bọn họ đang chơi bóng, tốt nhất là không nên quấy rầy." Đông Phương Thấm Tuyết từ chối nói, đợt cung xuân sống động kia đến bây giờ còn khắc sâu trong ấn tượng, thấy Diệp Tuyền Vũ, trong lòng có cảm giác không nuốt trôi.
Đúng lúc, Lam Vận mệt mỏi rốt cuộc cũng la ngừng.
Liễu Nhân nhìn chằm chằm Đông Phương Thấm Tuyết, Đông Phương Thấm Tuyết da đầu có chút ngứa ngáy, đành phải đứng dậy đi qua, lần đầu tiên hi vọng bản thân mình không có gia giáo, thỉnh thoảng thất lễ một chút cũng tốt.
"Lam Vận, Diệp tiểu thư, thật trùng hợp, hai người cũng ở đây." Đông Phương Thấm Tuyết cười hết mức tự nhiên.
Lam Vận có cảm giác bị luồng điện đi qua người, nghĩ muốn chết, Đông Phương thấy mình chơi bóng rồi sao? Tại sao lúc mình thảm hại, lại bị nàng thấy được? Lam Vận kỳ thật rất xấu hổ, tiếc là cô càng bối rối, sẽ càng bình tĩnh.
"Cô cũng ở đây sao?" Lam Vận ngữ khí rất điềm tĩnh, Lam Vận giống như con vịt đang bơi, mặt ngoài rất bình tĩnh tao nhã, nhưng là chân ở dưới nước lại quẫy đạp liên tục, Lam Vận nhìn người bên cạnh Đông Phương Thấm Tuyết, cùng Đông Phương có chút giống nhau, thoạt nhìn giống như là chị của nàng.
"Chị ấy là chị của cô sao?" Lam Vận lại hỏi.
Diệp Tuyền Vũ chỉ khẽ gật đầu, cô gái này có ý đồ với Đan Vân Sơ, nàng không nhiệt tình đứng lên, nhưng Lam Vận hình như có chút nhiệt tình quá đáng, còn quan tâm cả chị của người ta.
"Tôi cùng mẹ tôi tới đây chơi bóng." Đông Phương Thấm Tuyết nói, coi như là trả lời Lam Vận hai vấn đề. Mẹ thoạt nhìn rất trẻ tuổi, hai người đi ra ngoài cùng nhau, không ít người cũng ngộ nhận hai người là chị em, từ trước đến giờ, nói như vậy, sẽ làm mẹ rất vui vẻ, phụ nữ đối với tuổi của mình luôn nhạy cảm, mẹ cũng không phải ngoại lệ.
"Mẹ, cô ấy là bạn học cùng con Lam Vận, còn đây là Diệp tiểu thư." Đông Phương Thấm Tuyết giới thiệu hai người, hiển nhiên mẹ có thiện cảm với Lam Vận, nếu không cũng sẽ không buộc mình sang đây.
Liễu Nhân nhìn Lam Vận, mới nhìn quả thật là chói mắt, nhưng nhìn kỹ, thật ra rất thú vị, dung mạo nội liễm, thích hợp với chữ Vận.
Bọn họ nói chuyện xã giao, nói được mấy câu Đông Phương Thấm Tuyết cùng Liễu Nhân xoay người chuẩn bị rời đi, Diệp Tuyền Vũ hướng Lam Vận nói.
"Lam Vận, chúng ta tiếp tục chơi bóng."
"Vũ..." Lam Vận giọng nói có chút khó xử, "Được rồi!" Lam Vận uể oải đáp, lần sau, lần sau không bao giờ... đến sân bóng nữa.
"Cậu ấy mệt chết rồi, tôi và cô đánh đi." Đông Phương Thấm Tuyết đột nhiên xoay người quay đầu hướng Diệp Tuyền Vũ nói.
Diệp Tuyền Vũ nhìn Đông Phương Thấm Tuyết một cái, sau đó xem thường nói: "Tốt, nếu đánh, theo quy tắc, mười một ván."
Không những Lam Vận có chút kinh ngạc, ngay cả Liễu Nhân cũng có chút ngạc nhiên, Thấm Tuyết chủ động xin chiến, giữa hai đứa hình như có chuyện.
Lam Vận có chút lo lắng cho Đông Phương Thấm Tuyết, dù sao tế bào vận động của Vũ luôn rất tốt, hai người lại là tình địch, Vũ là loại người bất kể đối thủ có yếu bao nhiêu, cũng sẽ không nương tay, Lam Vận không hi vọng Đông Phương Thấm Tuyết bị Diệp Tuyền Vũ khi dễ quá thảm.
"Để tớ đánh đi, dù sao kỹ thuật của tớ cần phải tiến bộ hơn." Lam Vận hy sinh mình cứu cừu non.
"Không được, tôi rất muốn cùng Diệp tiểu thư đánh một hồi, các cô còn nhiều thời gian." Đông Phương Thấm Tuyết rất kiên định nói.
Liễu Nhân kéo Lam Vận ngồi xuống: "Không cần lo lắng cho Tuyết Nhi, con gái ta không mảnh mai giống bề ngoài đâu."
Quả nhiên, sau khi bắt đầu, biết mình lo lắng dư thừa, Đông Phương Thấm Tuyết mặc dù nhìn ôn nhu yếu ớt, đánh tennis lại nghiêm túc, mặt có chút ác, mặc dù Vũ đánh tốt như vậy, Đông Phương nóng lên cũng không thể không đánh trả được.
"Tuyết Nhi tính cách luôn không cùng ai tranh giành, cảm giác tranh giành mạnh như lần này, rất kỳ quái, cháu biết tại sao không?" Liễu Nhân thuận miệng hỏi.
Đông Phương thoạt nhìn đánh rất khá. Bình thường giống như con cừu nhỏ, Đông Phương giờ phút này đột nhiên uy mãnh như con cọp, làm cho lòng mình nóng run lên, Đông Phương thật là lợi hại nga! Đang say mê nhìn nghe mẹ Đông Phương hỏi câu sau, lập tức thức tỉnh, ghen tị bốc lên, cô ấy cũng không phải là vì mình đánh, say mê cái gì!
"Không phân biệt được, có thể là kỳ phùng địch thủ." Mẹ Đông Phương nói, hai đứa là đang tranh giành tình nhân sao?
Ghét Đan Vân Sơ, Lam Vận quyết định tiếp tục chán ghét Đan Vân Sơ!
Mặc dù Đông Phương Thấm Tuyết nhìn xong một màn cung xuân kia, đã quyết định buông tha cho Đan Vân Sơ, nhưng vẫn có một chút không cam lòng, vừa gặp Diệp Tuyền Vũ khi dễ Lam Vận, quỷ thần xui khiến xin chiến, cô hiện tại mới biết tính tình của mình thì ra dễ bị kích động. Dùng hết toàn bộ sức lực đánh trận này, từ khi Đông Phương