Diệp Tuyền Vũ đa nghi, từ sau cái cái ngày kia, nàng căn bản là không đi làm, hầu như nàng dùng phần lớn thời gian theo dõi Đan Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ thật giống mẹ của mình, đều là điên cuồng.
Nhưng kết quả theo dõi làm cho nàng thật càng thất vọng, Đan Vân Sơ thường xuyên đến nhà Đông Phương Thấm Tuyết, ở liền mấy tiếng, Diệp Vũ Tuyền không biết hai người đó làm gì trong thời gian dài như vậy, hơn nữa hai người càng ngày càng nhiều lần cùng nhau đi ra ngoài, bộ dạng tay trong tay, dị thường thân mật. Ngay cả những bức tranh treo trong phòng vẽ, đều nói cho Diệp Tuyền Vũ biết, Đan Vân Sơ thật sự thích Đông Phương Thấm Tuyết, bức tranh lõa thể của mình đã sớm bị Đan Vân Sơ lấy vải che lại, thay vào đó là bức tranh mới của Đông Phương Thấm Tuyết, trong tranh nữ nhân kia cười như hệt thiên sứ, thật sự chói mắt.
Diệp Tuyền Vũ từ cửa xe nhìn ra, thấy Đan Vân Sơ thân mật vén tóc qua bên lỗ tai cho Đông Phương Thấm Tuyết, động tác thật ôn nhu, cô hình như chưa bao giờ đối xử với mình như vậy. Ánh mắt Diệp Vũ Tuyền hiện rõ lên sự tổn thương, mặt ngày càng đỏ lên, Đan Vân Sơ hôn lên trán Đông Phương Thấm Tuyết, sau đó hai người cười đến bộ dạng hạnh phúc, hoàn toàn bất đồng với mấy ngày qua Đan Vân Sơ đối với mình bộ dạng né tránh.
Diệp Tuyền Vũ siết chặt tay lái đến nỗi tay nổi cả gân xanh, nàng chán ghét cảnh này, muốn làm nó biến mất, con quỷ trong lòng Diệp Tuyền Vũ dâng lên, là chính tại Đan Vân Sơ đem lại, nó làm cho Tuyền Vũ mất hết bình tĩnh, liền lúc Diệp Tuyền Vũ đạp mạnh chân ga, xe tốc độ cực nhanh chạy về phía Đan Vân Sơ cùng Đông Phương Thấm Tuyết.
Đan Văn Sơ thấy trước mặt một chiếc xe thể thao đang lao tới, theo bản năng liền đẩy Đông Phương Thấm Tuyết ra, thời điểm tưởng chừng mình sẽ bị chiếc xe thể thao đụng vào, thì một tiếng ngót xe chói tai tựa như muốn xuyên thủng trời vang lên, chiếc xe phanh lại kịp thời, đúng là xe BMW tính năng cực kỳ tốt.
Thời điểm Diệp Tuyền Vũ phanh xe lại, mới ý thức được chính mình đang làm cái gì, chuyện gì đang xảy ra với mình? Nàng thiếu chút nữa là đem Đan Vân Sơ đụng, nghĩ tới đây, trái tim nàng tê dại, nàng sờ gương mặt mình, mới phát hiện nó tràn đầy nước mắt. Nhưng Đan Vân Sơ thà rằng mình chết cũng đem Đông Phương Thấm Tuyết đẩy ra, tâm đau một cách cực độ. Giờ phút này nàng tin, thật sự tin Đan Vân Sơ thích Đông Phương Thấm Tuyết, vì nàng hiểu Đan Vân Sơ là một con người rất ích kỷ, cô không phải là loại người vì người khác mà hy sinh bản thân, nếu là người cô muốn cứu, thì ắt hẳn là một người thật sự quan trọng đối với cô. Giờ khắc này, nàng thà rằng Đan Vân Sơ là một người vô tâm ích kỷ, không đáp lại tình cảm của mình, cũng sẽ không yêu người khác, có lẽ như vậy mình cảm thấy sẽ tốt hơn nhiều, nhưng sao Đan Vân Sơ không chấp nhận tình yêu của mình, lại còn đi yêu người khác? Nước mắt đã chảy đầy khắp mặt Diệp Tuyền Vũ.
Đan Vân Sơ quả thật không phải loại người thà mình chết cũng muốn cứu người khác, nhưng là cô sẽ không để cho Đông Phương Thấm Tuyết vì mình mà chết, Đông Phương Thấm Tuyết vốn là vô tội, nếu là người khác cũng sẽ chọn đẩy Đông Phương Thấm Tuyết ra. Nhưng giờ phút này Diệp Vũ Tuyền không nghĩ tới.
Đan Vân Sơ bị đọa đến một thân toàn mồ hôi lạnh, cô cơ hồ nghĩ là mình sẽ chết dưới xe của Diệp Tuyền Vũ.
"Em điên rồi sao?" Đan Vân Sơ hướng Diệp Tuyền Vũ quát, những tức giận của Đan Vân Sơ sau khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Diệp Tuyền Vũ cơ hồ biến mất toàn bộ, cô đột nhiên hoài nghi mình có phải là làm sai hay không, cô thật sự giống như đem Tiểu công chúa bức cho đến điên, nhưng đã làm đến bước này, Đan Vân Sơ có chút dao động bất định...
Đông Phương Thấm Tuyết hiển nhiên là sợ tới ngây người, đến khi bản thân kịp phản ứng, nhìn người trên xe, dĩ nhiên là Diệp Tuyền Vũ, hơn nữa cô ấy đang khóc, giờ phút này Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy Diệp Vũ Tuyền giống như một bông hoa đẫm máu, xinh đẹp quỷ dị, nhưng đau đến thấu tâm, đó là sự phẫn nộ cùng đau thương, là một thứ tình yêu nồng nhiệt và sâu đậm, đến ngọc đá cũng phải nóng lên, làm cho người khác bị phỏng thương, nhưng người đầu tiên bị thương tổn chính là nàng.
Đông Phương Thấm Tuyết nhìn về phía Đan Vân Sơ, còn tiếp tục sao? Cô không đành lòng tiếp tục, chị, nếu như chị lỡ lời, chị tuyệt đối sẽ hối hận.
Đan Vân Sơ quay đầu sang hướng khác, cô không dám nhìn Diệp Tuyền Vũ, cô sợ nhìn thấy những giọt nước mắt của Diệp Tuyền Vũ, làm cho mình cảm giác đáng chết, sợ mình sẽ động lòng, không thể hạ quyết tâm.
"Thấm Tuyết có sao không?" Đan Vân Sơ khẩn trương đỡ Đông Phương Thấm Tuyết dậy, cô biết Đan Vân Sơ muốn tiếp tục, Đông Phương Thấm Tuyết giờ phút này rất hối hận vì đã nhận lời giúp đỡ, đây như làm đau người cũng tự làm đau mình.
Đông Phương Thấm Tuyết lắc đầu, ý bảo mình không có chuyện gì, "Còn chị? Có sao không?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi.
Hai người quan tâm lẫn nhau, Diệp Tuyền Vũ đứng xem, thật giống đang tán tỉnh lẫn nhau, Diệp Tuyền Vũ nhìn thẳng Đan Vân Sơ.
"Đan Vân Sơ, chị không cần giải thích sao?" Chỉ cần giải thích là được, nàng sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Không có gì để giải thích, những gì em thấy chính là những gì đang diễn ra." Đan Vân Sơ âm thanh có chút lãnh đạm, cũng không có ý định giải thích.
"Đan Vân Sơ, có phải ông nội em bức chị? Chị không phải thật tâm đúng không?" Diệp Tuyền Vũ chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Không ai ép tôi, thật sự chính như vậy, tôi chỉ là cảm thấy Đông Phương Thấm Tuyết thích hợp với tôi hơn, tôi và em ở chung một chỗ chỉ toàn cãi vã, tôi cảm thấy mệt mõi." Ánh mắt Đan Vân Sơ vẫn là không dám nhìn thẳng Diệp Tuyền Vũ, nhưng những lời đả thương người khác cứ một câu một chữ nói ra. Đan Vân Sơ cũng cảm giác tâm địa mình thật cứng rắn, cô sao có thể để những lời nói trái lương tâm mình nói ra ngoài như vậy?
"Phiền chán? Chị tại sao bây giờ mới nói phiền chán? Thân thể chị không nói với em như vậy, chị yêu em phải không?" Nước mắt càng ngày càng nhiều, tư thế ngày càng thấp hơn, giống như hạ cả cái lòng tự tôn của nàng.
"Cho nên tôi nói em là nha phiến, nha phiến không thể lưu cả đời, tôi nghĩ nên từ bỏ mà thôi, tốt lắm, cứ như vậy đi, xem như tôi ngán,